Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans +Beta: Sunni
Cảm nhận được Mộ Huyền Linh khẩn trương, Nam Tư Nguyệt cười thu tay lại.
"Nếu cô không muốn ta nói ra, ta sẽ giữ bí mật giúp cô" Nam Tư Nguyệt ôn thanh nói.
Mộ Huyền Linh kinh ngạc nhìn hắn, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn...."
"Không cần phải nói cảm ơn" Nam Tư Nguyệt rũ mắt xuống, giọng nói có chút trầm xuống cùng thương cảm, "Cô đã giúp ta, nhưng thời điểm cô cần nhất, ta lại không thể ở bên cạnh cô".
Khi gặp được nàng, là ngày nhân sinh đen tối nhất của hắn, hắn cho rằng chính mình mất hết tất cả, chính là có một tiểu cô nương ghé vào bên cạnh xe lăn hắn, mang theo vết thương đầy người, nhưng hai đôi mắt vẫn sáng ngời, ngữ khí vui sướng nói: "Nam công tử, ngươi sinh ra liền có được hết thảy, hiện tại chỉ thiếu đi một chút thôi, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều người rất nhiều người, ngươi không cần khổ sở".
Hắn nói: "Chân ta bị gãy rồi, không thể đi lại giống như người bình thường được nữa".
Nàng kéo ống quần đầy vết may vá, lộ ra mắt cá chân gầy gò, trên đó có đeo một chiếc chuông màu đỏ đậm, dường như bị nhuộm đỏ bởi máu, chiếc vòng sắt cơ hồ khắc vào xương.
Nàng nói: "Nam công tử, chúng ta đều giống nhau, ta đi đường cũng rất đâu rất đau, nhưng đi lâu rồi cũng giống như thói quen".
Hắn nói hắn đã mất hết tình yêu.
Nàng bĩu môi nói: "Cũng chẳng có ai yêu ta, mà ta cũng không thích bọn họ đâu, ta muốn đem những thứ ta thích để cho riêng mình. Ừm.... nếu không, ta sẽ chia cho huynh một phần, ta có thể thích huynh một chút, nhưng huynh sẽ chán ghét ta vì là một bán yêu sao?"
Nàng cao hứng nói: "Nam công tử, huynh cười, huynh cười lên trong thật đẹp mắt!".
Nam Tư Nguyệt nghĩ, nguyên lai trên thế gian này, vẫn còn người có thể cho hắn một chút tình yêu, chỉ là một chút, liền làm cho hắn cảm thấy thật quý giá.
Hắn nói với phụ thân: "Phụ thân....có thể mang Yêu nô kia đi được không?"
Nam Vô Cữu không kiên nhẫn mà dứt tay hắn ra, ánh mắt tràn đầy thô bạo giữa hai hàng lông mày.
"Đừng nói mấy lời vô nghĩ với ta".
Nam Tư Nguyệt rốt cuộc vẫn không thể mang nàng đi, chờ rất nhiều năm sau hắn có năng lực mang nàng đi, nàng đã không còn nữa.
Nam Tư Nguyệt nhìn khuôn mặt trước mắt đã thay đổi, nhưng hai mắt Mộ Huyền Linh vẫn như cũ, thở dài. "Cô còn nhỡ rõ ta, ta đã rất vui mừng rồi".
Chỉ là tiểu cô nương đã nói sẽ đem những điều mình thích để lại cho bản thân, giống nàng thích, mạng sống của nàng đã trao cho một người khác. Bị nàng nắm lấy tay, ngồi bên mép giường này mấy canh giờ, hắn suy nghĩ thật lâu. Hắn tưởng, Tạ Tuyết Thần nhất định sẽ làm được việc mà hắn không làm được.
Mà hắn, căn bản cái gì cũng chưa làm. Hắn chỉ là thời điểm nàng đang đau đớn nhất đến cứu rỗi mà thôi, dựa vào cái gì mà đòi hỏi nàng nhiều hơn.
Cho nên khi nhìn thấy vẻ mặt thất vọng và chua chát của Mộ Huyền Linh, nói cho nàng biết chân tướng - là Tạ Tuyết Thần đem nàng từ trên nền tuyết ôm về.
Nàng quả nhiên vui vẻ lên, thật là một cô nương đơn giản.
"Nam công tử, huynh thật tốt" Mộ Huyền Linh cảm kích mà nói.
Nam Tư Nguyệt cười nói: "Cho nên cô chỉ có một chút thích thôi, đúng không?"
Nàng có chút xấu hổ mà cười cười: "Chính là Nam công tử, huynh hiện tại cũng có rất nhiều người thích".
Nhưng ta chỉ muốn nàng thôi.
Nam Tư Nguyệt không nói, hắn là hiểu lòng người, sẽ không làm khó người khác, cũng càng sẽ không làm người mình thích thấy khó chịu.
Cho nên hắn nói: "Là, cảm ơn cô đã từng nói những lời đó với ta".
Tạ Tuyết Thần không biết bản thân đang trốn tránh chính mình, hay là trốn tránh Mộ Huyền Linh, hắn không quay lại thăm nàng, một đêm không ngủ được, ngày hôm sau mới nghe từ miệng Nam Tư Nguyệt nói Mộ Huyền Linh đã tỉnh rồi, chỉ là có chút suy yếu, cần một thời gian để hồi phục.
"Vậy thì tốt" Tạ Tuyết Thần nhàn nhạt gật đầu nói, lại nói: "Ta đã triệu tập mọi người Tiên Minh đến sảnh Chính Khí bàn luận, huynh cũng đến đó đi".
Nam Tư Nguyệt hơi kinh ngạc, nói: "Ta không phải người trong Tiên Minh".
"Nhưng huynh am hiểu trận pháp hơn nhiều so với những người khác" Tạ Tuyết Thần chân thật đáng tin mà nói: "Đi thôi".
Thấy hắn đã xoay người rời đi, Nam Tư Nguyệt cùng liền cất bước đuổi theo.
Chưa tới sảnh Chính Khí, ở xa xa hai người liền nghe thấy tiếng cãi vã.
"Hà đảo chủ suốt ngày cùng yêu vật làm bạn, chỉ sợ quên đi thân phận chính mình đi" Tố Ngưng Chân lạnh lùng nói: "Những người trong số chúng ta có khả năng tư thông cùng Ma tộc nhất trừ ngươi ra còn ai nữa".
"Tố cốc chủ đối người không đối sự, Hà mỗ cũng không cần ngươi giảng đạo lý" Hà Tiện Ngã cười lạnh một tiếng: "Ngươi có thể đánh thắng ta, liền đi ra ngoài thành Ung Tuyết đánh một trận. Nếu không đánh lại ta, liền xem ở đây có bao nhiêu người đứng về phía ngươi?"
Tố Ngưng Chân nói: "Chư vị có đồng tình những gì tại hạ nói không?"
Phó Uyên Đình chế nhạo nói: "Chưa có bằng chứng, chúng ta không thể nội chiến gây tổn hại hòa khí".
Tố Ngưng Chân nói: "Thà rằng giết nhầm, còn hơn giết sai. Hà Tiện Ngã chi tâm đi theo địch quá lớn, đối với Ma tộc đại chiến, có hại hơn là có ích".
Hà Tiện Ngã: "Ha ha"
Tạ Tuyết Thần bước vào sảnh khi trận chiến sắp nổ ra, một trận hàn ý dũng mãnh từ bên ngoài vào, làm không khí ngưng lại một chút.
Mọi người cúi đầu nói: "Tạ tông chủ"
Tạ Tuyết Thần mắt nhìn thẳng lướt qua mọi người, đi đến ngồi trên chủ vị, xoay người đối mặt với mấy vị chưởng môn, trưởng lão.
"Điều mà Ma tộc muốn nhìn thấy nhất, đó là tu sĩ động tâm, sinh ra tâm ma" Tạ Tuyết Thần lạnh lùng liếc nhìn mấy người vừa rồi cãi nhau, "Chư vị đang ngồi đây, tu hành dài hơn ta, nói đạo lý không cần nhiều lời".
Tố Ngưng Chân nhíu hạ mi, cúi đầu nói: "Đa tạ Tông chủ chỉ điểm"
Tạ Tuyết Thần không hề nhìn nàng, nghiêm mặt nói: "Hôm qua Phó Lan Sinh bắt được người kia, tin rằng mọi người đã điều tra kĩ lưỡng, chỉ là một tu sĩ bình thường, hắn hoàn toàn mất đi kí ức, không biết tại sao chính mình lại đi vào thành Ung Tuyết, từ những biểu hiện của hắn, hắn hẳn là bị tâm ma nhập vào người".
Phó Uyên Đình nói: "Nghe khuyển tử nói, lúc đó hắn còn có một tên đồng lõa trốn thoát, cho nên ít nhất có hai tên Ma tộc thâm nhập vào thành Ung Tuyết".
Ma tộc không có thực thể, nhưng có thể bám lên trên người khác, tuy nhiên cũng có hạn chế, bám vào người khác cũng giống như chịu ảnh hưởng của dương khí và ma khí dật tán, hơn nữa điều khiển một người cũng không được vượt quá mười hai canh giờ, nếu không người đó liền bị ma khí công tâm mà chết. Phó Lan Sinh lấy trói khóa thần trói người kia lại, tâm ma ký sinh trên người sớm đã trốn đi trước một bước, chỉ lưu lại thân xác không biết cái gì cả.
"Các người kiểm tra hiện trường, nhưng có phát hiện cái gì khả nghi ở đó không?" Tạ Tuyết Thần hỏi.
Mọi người đều lắc đầu.
Tạ Tuyết Thần nhìn về phía Nam Tư Nguyệt: "Hôm nay ta mời Nam trang chủ đến, đó là bởi vì hắn đối với trận pháp tinh thông. Nam trang chủ, huynh có nhìn ra manh mối gì từ trên trận pháp không?"
Nam Tư Nguyệt chần chờ một lát, do dự mà nói: "Để bày trận cần phải có thứ gì đó linh khí dồi dào, lấy chu sa viết lên phù trận, đặt theo một hướng cụ thể, sau khi đáp ứng các điều kiện, trận pháp tự nhiên hình thành. Xong hướng truyền tống trận đòi hỏi rất nhiều linh lực lớn, thứ mà người này dùng để bày trận nhìn thì như những linh thạch bình thường, chu sa dùng để vẽ phù trận cũng tùy ý thấy ở mọi nơi, bất quá...."
"Cứ nói đừng ngại" Tạ Tuyết Thần ý bảo hắn lớn mật nói thẳng.
"Phù trận được viết từ chu sa lên trên linh thạch, chữ viết đều có độ nghiêng lệch giống nhau, nếu tại hạ đoán không sai, người này sợ bị người khác nhận ra bút tích, mà cố ý dùng tay trái viết" Nam Tư Nguyệt từ từ nói.
Mắt Tạ Tuyết Thần lóe lên: "Bởi vậy có thể thấy được, chữ viết thuận tay của người đó là điều chúng ta đều biết".
Mọi người trong sảnh Chính Khí hai mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy sự hoài nghi lẫn nhau.
Nam Tư Nguyệt lấy một lá bùa màu vàng từ tay áo ra, trên mặt bùa có một phù trận vẽ bảng chu sa, nói: "Thỉnh chư vị phân biệt xem phù trận này vẽ bằng tay thuận hay tay trái".
Đối với tu sĩ mà nói, viết bùa không khó, hơn nữa thân thể Pháp Tướng cũng rất phi phàm, cho dù là người chưa bao giờ dùng tay trái, cũng có thể dễ dàng dùng tay trái làm việc, sức mạnh và sự linh hoạt cả hai tay cũng không kém nhau xa, chỉ có việc viết chữ, là luyện từ năm này tháng nọ mà thành, nên có sự khác biệt rất lớn giữa lực viết tay thuận và tay trái.
Mọi người trong sảnh nhanh chóng viết ra phù trận, đối chiếu chữ viết tay, không ai giống ai, mà đối chiếu chữ viết tay trái, Nam Tư Nguyệt ngừng lại.
"Chữ viết này, cùng chữ trên trận pháp kia giống nhau như đúc" Nam Tư Nguyệt giơ giấy vàng trong tay lên.
Mọi người sắc mặt biến đổi: "Là của ai?"
Nam Tư Nguyệt ánh mắt nhìn về phái Pháp Giám tôn giả.
"Pháp Giám tôn giả, xin hỏi ngài có gì giải thích không?"
Vô luận là ai, mọi người đều sẽ không kinh ngạc như vậy, bởi vì Pháp Giám tôn giả là người nhiều tuổi nhất trong số họ, là một vị đức cao vọng trọng. Tố Ngưng Chân thật nhanh nhớ lại một sự việc, thất thanh nói: "Ngày đó Pháp Giám tôn giả có dùng Đề Hồ Hi Thanh, thử ra sự dị thường của Thần Khiếu Tạ tông chủ".
Nhất Niệm tôn giả nhìn trưởng lão mình kính trọng nhất với ánh mắt khó tin, chắp tay trước ngực, lại run nhè nhẹ: "Sư thúc, ngài vì sao....."
Khuôn mặt gầy gò của Pháp Giám tôn giả không có một tia biểu cảm gì, hai mắt như giếng cổ không gợn sóng, ông chắp tay trước ngực, chậm rãi nói: "Pháp trận đều không phải ta thiết lập".
Hà Tiện Ngã nhíu mày: "Trong này liệu có sự hiểu lầm gì không?"
Tố Ngưng Chân cùng Hà Tiện Ngã vốn không đội trời chung, hiện giờ chứng cứ đều hướng về phía Pháp Giám tôn giả, mà trong lòng nàng vốn hoài nghi Hà Tiện Ngã, thấy Hà Tiện Ngã lên tiếng, nàng càng cảm thấy hai người này đã câu kết với nhau, ván đã đóng thuyền. Tố Ngưng Chân cười lạnh một tiếng nói: "Ma tộc bỏ hai kẻ gian tế vào, nói không chừng hắn đã bám vào một trong những người chúng ta, nếu không sao Hà đảo chủ lại giúp kẻ tình nghi?"
Sắc mặt Hà Tiện Ngã tức khắc khó coi, bởi vì những người khác đều nhìn về phía hắn cùng vài phần hoài nghi.
"Tố cốc chủ không có chứng cứ liền tùy ý quay lại cắn người, chẳng lẽ chính ngươi chột dạ, muốn chuyển hướng sự chú ý?" Hà Tiện Ngã nắm chặt bầu rượu trong tay, đốt ngón tay trắng bệch lộ ra sự tức giận trong lòng.
Tố Ngưng Chân nói: "Hôm qua lúc trận pháp xuất hiện, đệ tử của ta từng cảm nhận được một tia yêu khí ở đó, thành Ung Tuyết thế nào lại có yêu khí, trừ bỏ Hà đảo chủ cùng yêu vật như hình với bóng, còn ai vào đây?".
Không phải lần đầu tiên Cao Thu Mân nói về chuyện yêu khí, lúc này lời nói có bằng chứng, tựa hồ càng thêm chứng thực hiềm nghi đối với Hà Tiện Ngã.
Hà Tiện Ngã lạnh lùng nhìn Tố Ngưng Chân, bỗng nhiên cười to một tiếng, tiếng cười giống như con dao sắc bén cùng với mũi nhọn đầy sát khí. "Ha ha ha ha..... Tố cốc chủ thật đúng là trước sau như một ngậm máu phun người, thị phi bất phân, nếu Tiên Minh toàn những người tiểu nhân ngu dốt như vậy, thứ cho Hà mỗ không bồi được".
Hà Tiện Ngã dứt lời liền đập bàn một cái, mượn lực bay ra ngoài. Tố Ngưng Chân thấy vậy, lập tức vứt ra phất thế chi trần, cản đường Hà Tiện Ngã.
"Lộ ra đuôi cáo, ngươi liền muốn chạy trốn sao!" Tố Ngưng Chân Pháp Tướng chi chí tẫn khai, phất thế chi trần liền biến thành những mũi kim châm tấn công Hà Tiện Ngã.
Tạ Tuyết Thần cau mày nhìn về phía hai người đang đánh nhau, hai người này vì đệ tử sát thân mà sinh hận, oán hận chất chứa đã lâu, xưa nay luôn bất hòa, nhưng chưa bao giờ mất không chế như ngày hôm nay, thế nhưng không có khắc chế Pháp Tướng chi khí, không nương tay mà công kích đối phương.
Phó Uyên Đình cùng Đoạn Tiêu Dung nhìn nhau, biểu cảm nghiêm túc. Thân phận Pháp Giám tôn giả hôm nay còn nghi vấn, không thể ra tay chủ trì công đạo, tính cả chưởng môn chùa Huyền Thiên cùng Nhất Niệm tôn giả cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn, mà Tông chủ giờ phút này chưa hồi phục pháp lực, có thể ngăn cản hai người đánh nhau kịch liệt cũng chỉ có Bích Tiêu Cung.
Đoạn Tiêu Dung thân ảnh lóe lên, ngăn hai người ở trong không trung, nàng không dám làm lớn, lấy Pháp Tướng chi lực hộ thể ra ngăn cản một chiêu của hai người, trầm giọng nói: "Hai vị đạo hữu, đối đầu kẻ địch mạnh, còn thỉnh lấy đại cục làm trọng, không cần phải nội chiến".
Tố Ngưng Chân lãnh đạm nói: "Đúng là đối đầu với kẻ địch mạnh, trước ngoại tất tiên an nội!"
Đoạn Tiêu Dung luận tuổi tác và tu vi đều cao hơn hai người, ngày thường hai người đối với nàng có vài phần cung kính, nhưng hôm nay cạch mặt, lại là một cục diện sinh tử.
Sự thiếu kiên nhẫn của Phó Uyên Đình càng ngày càng thịnh hơn, hắn nhìn thoáng qua Pháp Giám tôn giả đang nhắm mắt không nói gì, lại nhìn khuôn mặt của Nhất Niệm tôn giả lộ ra vẻ u sầu, đành phải quay đầu hướng Tạ Tuyết Thần xin chỉ thị.
"Tạ tông chủ, còn thỉnh ngài chủ trì đại cục".
Tạ Tuyết Thần từ đầu đến cuối đều thờ ơ lạnh nhạt, hắn khoanh tay mà đứng nhìn, mắt phượng sáng ngời sắc bén tựa hồ như đang quan sát cái gì đó, suy tư gì đó, cho đến lúc này, mới lên tiếng: "Tâm ma đại trận".
Phó Uyên Đình ngẩn ra: "Cái gì?"
Tạ Tuyết Thần nói: "Hai ma tu lẻn vào thành Ung Tuyết kia, bày ra tâm ma