Chương 132:
Diệp Du Nhiên phóng như bay về chung cư của mình.
May thay bây giờ đã là nửa đêm canh ba, không ai nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của cô.
Cô chân trước vừa vào thang máy, chân sau đã có người vào theo.
Quay đầu lại nhìn, phát hiện là cô gái hàng xóm ở đối diện nhà cô.
Diệp Du Nhiên không biết tên cô ta, hai người cũng không có quan hệ gì nên cô dứt khoát không để ý đến cô ta.
Nhưng cô không để ý đến Lý Tĩnh Kỳ thì cô ta lại rảnh rỗi kiếm việc.
Trong tay Lý Tĩnh Kỳ còn đang xách đồ ăn gọi bên ngoài, cô ta đánh giá Diệp Du Nhiên một lượt từ trên xuống dưới: “Aiya, nửa đêm rồi còn từ đâu về vậy? Tôi nói sao còn chưa vào thang máy đã ngửi thấy mùi hôi thối rồi.”
Diệp Du Nhiên lạnh lùng đáp trả cô ta một câu: “Không thối bằng miệng cô.”
“A!” Lý Tĩnh Kỳ liếc cô một cái, lười biếng dựa vào tường thang máy: “Cũng biết đây là thói đời gì, đàn ông tốt đều bị lợn vây quanh.”
Diệp Du Nhiên nhớ đến lần trước Mộ Tấn Dương đến nhà cô, Lý Tĩnh Kỳ đã nhìn thấy.
Cô nhìn Lý Tĩnh Kỳ, ngoài cười trong không cười: “Đàn ông tốt tình nguyện bị lợn vây quanh cũng không vừa mắt cô, trách tôi được à?”
“Cô!” Lý Tĩnh Kỳ nâng tay lên muốn vứt túi đồ ăn về phía cô.
“Cô thử vứt lại đây xem?”
Diệp Du Nhiên khoanh tay trước ngực, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, trên người mặc quần áo rộng thùng thình của đàn ông nhìn chẳng ra thể thống gì nhưng lại không hề giảm bớt khí thế của cô chút nào.
Lý Tĩnh Kỳ bị ánh mắt lạnh lùng của cô trừng, thật sự không dám ném túi đồ ăn trong tay qua đó.
Thang máy cuối cùng cũng dừng lại ở tầng nhà Diệp Du Nhiên.
Cô và Lý Tĩnh Kỳ một trước một sau bước ra, ai về nhà nấy.
Vừa vào cửa, biểu cảm trên mặt Diệp Du Nhiên liền sụp đổ.
Từ biệt thự của Mộ Tấn Dương đi ra, cô đến cả giày cũng không đi, trên đường cũng không biết đã giẫm phải thứ gì,
Cô vào phòng tắm rửa qua loa một chút rồi ngã lên giường, nửa tỉnh nửa mơ mơ về chuyện lúc nhỏ, lăn qua lộn lại đến tận khi trời sáng mới miễn cưỡng đi vào giấc ngủ.
Cô bị một tràng tiếng chuông làm tỉnh giấc.
Lật người ngồi dậy, tùy tiện khoác thêm áo rồi ra mở cửa.
Vừa mở của, khuôn mặt đày ắp ý cười của Nam Sơn hiện ra trước mắt: “Cô Diệp, chào buổi sáng.”
Con người luôn là loài cảm xúc biến hóa, vì Nam Sơn là trợ lý của Mộ Tấn Dương nên cô khó tránh khỏi giận chó đánh mèo.
Nhưng giơ tay không đánh mặt đang cười, cô nhịn cơn tức giận xuống, mặt không cảm xúc nói một chữ ‘chào’ rồi đóng cửa lại.
Kết quả Nam Sơn ngay lập tức giơ túi đồ trong tay chen vào khe hở cánhd cửa, động tác vừa nhanh vừa chuẩn, hiển nhiên đã dự đoán được Diệp Du Nhiên sẽ có động tác này.
Diệp Du Nhiên ngước mắt nhìn anh ta, trong mắt đã nhiễm một tầng thịnh nộ mỏng manh.
Nam Sơn đẩy cửa cười: “Ông chủ bận cả buổi tối, trời vừa sáng liền đích thân đến trung tâm thương mại chọn cho cô đấy, cô nhìn một chút đi…”
Nhìn một chút đi…
Làm một nhân viên ngoại quốc, thật sự là làm khó anh ta, đọc khẩu ngữ tiếng Hán một cách xuất sắc như vậy.
Vừa nãy Diệp Du Nhiên nhìn lướt qua thấy logo trên túi anh ta cầm, là nhãn hiệu của bộ quần áo tối qua cô mặc, cô đã mua nó khi vừa về nước.
Cô suy nghĩ một chút liền biết bên trong có chứa thứ gì.
“Cảm ơn anh Nam đã đến đây một chuyến.” Bỗng nhiên Diệp Du Nhiên cười nhẹ nhàng, ngón tay trắng nõn mảnh khảnh đặt lên chiếc túi rồi chậm rãi đẩy lại: “Tạm biệt.”