Chương 133:
Nam Sơn trước nay chỉ thấy vẻ mặt lạnh lùng của Diệp Du Nhiên chứ chưa thấy dáng vẻ mỉm cười dịu dàng như vậy của cô bao giờ, nhất thời không biết nói gì liền bị Diệp Du Nhiên đẩy chiếc túi về.
Sau đó, cánh cửa bị đóng lại.
“Cô Diệp! Cô mở cửa đi mà, trước khi đến đây tôi đã nhận giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh trước mặt ông chủ, nếu như không giao được đồ đến tay cô, khi về tôi sẽ rất thảm…”
Nam Sơn ở bên ngoài đập cửa, giọng nói cực kỳ bi thương.
Vì sao ông chủ yêu mà người đen đủi lại là anh chứ?
Diệp Du Nhiên dựa lưng vào cửa nghe lời Nam Sơn nói, rất không phúc hậu nhếch môi, tâm trạng cô không tốt, mọi người đều thảm một chút đi.
…
Cuối cùng Nam Sơn chỉ có thể xách đồ vẫn còn nguyên quay về.
Mộ Tấn Dương đang cầm thức ăn cho cá đứng trước bể cá, rắc từng hạt cho cá ăn.
Nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng linh hoạt sau lưng liền biết Nam Sơn đã quay lại.
Vốn dĩ Nam Sơn định chờ Mộ Tấn Dương nói trước, kết quả Mộ Tấn Dương lại như không phát hiện ra anh ta đã đến, vẫn tiếp tục công việc cho cá ăn của mình, không thèm nhìn anh ta.
Cuối cùng Nam Sơn không nhịn được nữa, ủ rũ nói: “Cô Diệp không nhận đồ.”
Mộ Tấn Dương vẫn không quay đầu lai, mắt nhìn con cá đuôi đen trong bể, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: “Cô ấy có mở cửa?”
“Có mở.” Nam Sơn không biết vì sao bỗng nhiên Mộ Tấn Dương lại hỏi vấn đề này nhưng vẫn thành thực trả lời.
Mộ Tấn Dương bỏ thức ăn cho cá còn chưa đến một nửa lại, quay đầu nhìn Nam Sơn: “Cô ấy nói gì với cậu?”
“Nói hai câu.”
Biểu cảm trên mặt Mộ
Nói xong quay người đi đến trước bàn làm việc, bắt đầu xử lý công vụ.
Chỉ còn mình Nam Sơn vẻ mặt mờ mịt đứng tại chỗ.
Chỉ vậy thôi? Anh còn nghĩ ông chủ sẽ nổi giận cơ?
Vì sao không có?
Ông chủ đổi tính rồi?
Nam Sơn từ chỗ Diệp Du Nhiên trở về luôn lo lắng, thấp thỏm không yên sau đó lại vẻ mặt mờ mịt đi ra.
Mộ Tấn Dương ngồi trước bàn làm việc, mặc dù ánh mặc nhìn chằm chằm văn kiện đang mở ra nhưng tâm tư lại không ở đây.
Mở cửa, lại còn nói với Nam Sơn hai câu, tốt hơn dự liệu của anh một chút, có lẽ… không phải rất tức giận đâu nhỉ?!
…
Sau khi bị Nam Sơn gõ cửa làm phiền, Diệp Du Nhiên không có ý định ngủ tiếp.
Đánh răng rửa mặt xong chuẩn bị ra ngoài ăn cơm thì nhận được điện thoại của An Hạ, đúng lúc cô ấy hẹn cô đi ăn.
Đến điểm hẹn, An Hạ đã đang gọi món.
Thấy cô đến, cô ấy liền đẩy thực đơn cho cô.
Kết quả, An Hạ nhìn mặt cô xong thì trừng lớn mắt: “Thần sắc quá kém, vành mắt đen như gấu trúc, lại còn không trang điểm, cậu lôi thôi như này từ bao giờ vậy hả?”
“Có gì mà phải trang điểm chứ?” Một đêm ngủ không ngon giấc, tinh thần Diệp Du Nhiên cũng rất kém.
Cầm thực đơn tùy ý gọi hai món rồi dựa lưng vào sau ghế, bộ dáng uể oải.
“Tối qua cậu đã làm gì?” An Hạ thần thần bí bí nhìn cô.