Đột nhiên, đôi mắt của Tiền Trác sáng lên.
Anh còn chưa kịp hỏi, Khương Dương đã ra lệnh: “Tiền Trác, cậu còn giữ chìa khóa căn phòng bí mật không? Cầm đi kiểm tra cấu tạo bên ngoài đi.”
Tiền Trác: “Đội trưởng, chị nghĩ ra chuyện gì?”
Khương Dương nhìn chằm chằm đàn kiến trên mặt đất, con ngươi khép hờ sắc bén như lưỡi dao: “Tôi nghi ngờ thành phần trên chìa khóa là đường.”
“Đường?”
Tiền Trác sửng sốt, hiển nhiên là không kịp phản ứng.
“Hung thủ đã lợi dụng những con kiến này.”
Khương Dương vỗ lớp bụi trên tay, giải thích: “Từ tháng 6 đến tháng 9 là thời điểm lũ kiến hoạt động mạnh nhất.
Hung thủ nhúng chìa khóa vào nước đường như thức ăn để đánh lừa lũ kiến, để chúng mang chìa khóa vào căn phòng bí mật.”
Cô nhìn đàn kiến với vẻ mặt thương hại.
Những con vật nhỏ suốt ngày bận bịu, nhỏ bé mà không được coi trọng, khi không rõ tình hình đã trở thành đồng phạm đắc lực của hung thủ.
Thật không ngờ, sau khi nghe lời giải thích, Tiền Trác vẫn còn hoang mang.
Anh ta bối rối gãi đầu: “À…nhưng nếu là như vậy, chẳng phải chìa khóa đã bị chuyển vào tổ kiến từ lâu rồi sao?”
Sự kiên nhẫn của Khương Dương sắp hết.
Cô chỉ vào tổ kiến: “Tự cậu nhìn đi.”
Sau khi so sánh kích thước của chiếc chìa khóa và tổ kiến, cuối cùng Tiền Trác cũng hiểu ra: “Ồ, em hiểu rồi! Chiếc chìa khóa quá lớn, lũ kiến không thể di chuyển vào tổ, vì vậy chỉ có thể đặt nó bên cạnh tổ.”
Và tổ kiến lại tình cờ ở dưới chân của thi thể.
Không phải vô cớ mà hung thủ đã đặt thi thể bên cạnh tổ kiến.
Hắn chỉ dựng hiện trường giả là người chết tự mình khóa cửa, kết hợp với truyền thuyết về ngôi nhà ma ám, thì sẽ cho rằng cái chết của Viên Uyển là do ma quỷ làm.
Nghĩ kỹ lại cũng thật đáng sợ!
Tiền Trác rùng mình: “Hung thủ này quá kinh khủng.”
Tuy nhiên, trước khi Khương Dương có thể thở phào nhẹ nhõm, điện thoại đã đổ chuông, âm thanh dồn dập chói tai, như muốn đòi mạng cô.
“Alô Bánh Dừa Nhỏ, có chuyện gì vậy?”
Ngay khi Khương Dương vừa bắt máy, giọng nói lo lắng của Lâm Diệp Tư vang lên: “Ba mẹ của Giả Thành đang gây rắc rối ở cục! Họ muốn đưa cậu ấy về.
Nếu không, họ sẽ biểu tình và gọi cho phóng viên!”
“Hừ, đúng là tới chuyện này rồi.”
Nghe Lâm Diệp Tư miêu tả, Khương Dương cau mày nhiều hơn: “Được rồi, đợi thêm một chút, tôi sẽ quay lại ngay!”
“Trời ơi! Trên đời này có luật pháp sao! Con trai tôi đã bị oan!”
Trước khi đến cổng cục cảnh sát, Khương Dương nhìn thấy mẹ của Giả Thành từ xa ngồi trên bậc thang trước cửa, khóc khàn giọng: “Mọi người đến phân xử đi, cảnh sát không bắt được hung thủ, thì đến bắt con trai tôi này!”
Ba của Giả Thành đứng bên đường, gặp người nào cũng kể khổ.
Lối vào của cục cảnh sát như một mớ hỗn độn.
Kẻ la ó, kẻ xem náo nhiệt, kẻ đầy phẫn nộ, yêu cầu giải thích… Trong phút chốc, nơi lẽ ra phải yên tĩnh lại trở nên hỗn loạn hơn cả cái chợ.
Khương Dương nghe họ cãi nhau mà đau hết cả đầu.
Cô lơ đãng ngước mắt lên, cố lách ra khỏi đám đông, nhưng thoáng thấy bóng dáng gầy gò của Lâm Diệp Tư.
“Giả Thành đến cục cảnh sát để phối hợp điều tra.”
Lâm Diệp Tư sốt ruột giải thích, nhưng lại bị đám người đang phẫn nộ làm loạn: “Cảnh sát Nghi Ninh của chúng tôi, không có đổ oan cho người vô tội đâu…”
Dưới sự tấn công mạnh mẽ của họ, lời nói của Lâm Diệp Tư dường như vô cùng yếu ớt.
Trong nháy mắt, như trải qua một làn sóng.
Khoảnh khắc Khương Dương đến gần, Lâm Diệp Tư thậm chí còn bị xô đẩy mạnh khiến đứng không vững, suýt ngã xuống.
May mắn thay, Tiền Trác đã đỡ lấy cô.
Sắc mặt Khương Dương tối sầm lại.
Cô hiểu rằng ba mẹ của Giả Thành đang cố gắng sử dụng dư luận để gây áp lực lên cục cảnh sát để họ thả cậu ta ra.
Họ không quan tâm đến sự thật của hai vụ án.
Rắc rối hơn là…Hiện nay, điều mà người dân lo lắng nhất chính là vấn đề công