“Giả Thành! Mày xem mày đã làm chuyện tốt gì rồi!”
Chỉ vào mũi của mình, ba của Giả Thành ném một chồng lớn giải thưởng lên bàn: “Mày như vậy, xứng đáng với công sức nuôi dưỡng của tao không? Xứng với đống giấy khen và thành tích mấy năm nay của mày không?”
Cùng với tiếng gào thét, những tấm bằng khen thưởng nằm rải rác khắp các hướng.
Những phần thưởng rơi xuống này giống như những chiếc lá khô, ngay lập tức bao quanh Giả Thành.
Nhưng Giả Thành chỉ im lặng nắm chặt tay chịu đựng mà không nói lời nào, như thể đã quen hoặc tê liệt.
Nhưng có một cái gai trong mắt cậu.
Một cái gai nhục nhã, đâm xuyên qua người.
Khương Dương vô tình nhìn thấy mắt cá chân lộ ra ngoài quần của Giả Thành, được bao phủ bởi những dải sẹo dài chằng chịt.
Từng vết sẹo đều sưng to, đặc biệt đáng sợ, rõ ràng là bị cây roi quất ra.
Nghĩ lại thì, có lẽ đôi chân của cậu ấy cũng ở trong tình trạng bi thảm như vậy!
Nhận thấy ánh mắt không thể chịu đựng được của Khương Dương, mẹ của Giả Thành thật sự trông rất đắc ý.
“Thấy chưa!”
Bà ấy đắc ý hếch cằm lên, ánh mắt dường như không nhìn những vết sẹo kia mà nhìn những tấm giấy khen: “Người xưa đều nói “Không đánh thì không thành người”, vợ chồng tôi thường dạy dỗ kỷ luật nghiêm khắc! Nó lớn đến vậy, đến tiệm net còn chưa bao giờ đi! Cho nên, nói nó giết người là chuyện tuyệt đối không thể!”
Nhìn sự tự hào trong mắt bà, Khương Dương cảm thấy xót xa.
Cô đột nhiên ghét những giải thưởng, giấy khen hào nhoáng này.
Học sinh ba tốt, cán bộ xuất sắc, giải thưởng viết văn hạng nhất,…Sau lưng mỗi tờ giấy khen đều đẫm máu.
Từ nhỏ đến lớn, vô số giấy khen đổ bê tông thành nhà tù, rõ ràng đã nhốt chết Giả Thành bên trong.
Tuy nhiên…Liệu những đứa trẻ được giáo dục bằng bạo lực theo cách này có thật sự trở thành nhân tài?
Khương Dương ổn định tinh thần một chút mới nói với hai vị phụ huynh: “Chúng tôi tạm thời giữ con trai của hai người lại vì cậu ấy có liên quan đến hai vụ án giết người, một vụ xảy ra ở khu trò chơi trinh thám, vụ còn lại xảy ra ở vũ trường Phong Ba…”
“Vũ trường?”
Ba Giả Thành kinh ngạc đứng lên.
Nghe hai vụ án giết người giật gân này, điều đầu tiên ông nghĩ đến là con trai anh bí mật đến vũ trường.
Sự kinh ngạc trong mắt ông đột nhiên biến thành một cơn thịnh nộ.
Trước khi những người xung quanh kịp ngăn cản, ba của Giả Thành đã chạy đến bên cạnh Giả Thành.
Ông tung chân, đá văng người và ghế.
Ngay sau đó, những cú đấm và cú đá giáng xuống Giả Thành.
“Thằng nhóc này, mày không sợ tao đánh chết mày sao?”
Vừa đánh, ông ta vừa chửi: “Sắp lên lớp 12 rồi, mày không học hành chăm chỉ mà còn dám đi vũ trường! Nói cho tao biết, ai cho mày cái gan đó?”
Lâm Diệp Tư thật sự không thể chịu đựng được nữa.
Cô chạy tới, túm lấy người đàn ông trung niên đang đấm đá Giả Thành: “Ông Giả, bình tĩnh lại! Ở cục cảnh sát không được phép đánh người!”
Giả Thành quỳ rạp trên mặt đất, không thể đứng thẳng.
Tuy nhiên, Lâm Diệp Tư không để ý rằng khóe miệng cậu ta đang cong lên một cách kỳ lạ.
Cả người cậu ta đầy vết thương, khoái cảm nổi loạn vùng dậy trong lòng, làm cho máu trong người cậu ta sôi trào lên..
“Người là do tôi giết.”
Giả Thành đột nhiên nói.
Cậu ta chậm rãi ngẩng đầu lên với một nụ cười, cẩn thận nhìn vào vẻ mặt sợ hãi trên khuôn mặt của ba mẹ mình như để trả thù.
“Không được nói lung tung!”
Mẹ của Giả Thành là người đầu tiên phản ứng, bà bịt miệng con trai mình lại và nói với Khương Dương: “Cô cảnh sát, con trai tôi nhất định là bị oan! Nó sẽ không giết người, nó sẽ không giết người…”
Nhưng Giả Thành đã tách khỏi bà.
“Tôi chỉ muốn nói! Tôi giết hai người này!”
Giả Thành lau đi vết máu ở khóe miệng, loạng choạng đứng dậy, chỉ vào gương mặt tái nhợt của ba mẹ mình, cười điên cuồng nói: “Là họ ép tôi giết người!”
“Người đầu tiên tôi giết là chị Viên Uyển.”
Sau khi Giả Thành ngồi trong phòng thẩm vấn, vẻ mặt cậu ta đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Vết máu quanh miệng vẫn chưa được lau đi, dần dần đông lại thành màu đỏ sẫm, tạo nên sự tương phản rõ rệt với bộ đồng phục học sinh xanh trắng trên người.
Đôi mắt trắng đen rõ ràng, nhưng ẩn chứa bóng tối không thể che