Mặc dù bà ta đã đeo kính, nhưng nhìn bức ảnh trong điện thoại vẫn không rõ lắm, ngắm nghía một hồi, bà ta ngẩng đầu trừng mắt nhìn Thẩm Tâm: “Rốt cuộc có phải cô ta không?”
“Phải ạ…”, Thẩm Tâm trả lời có chút do dự.
“Khốn kiếp! Lập tức cho người bắt cô ta về đây!”. Lão phu nhân phẫn nộ đập bàn, chị Hà và Thẩm Tâm đều bị dọa cho giật mình.
Thẩm Tâm ban nãy không dám nói cho bà ta chân tướng, vì sợ bà ta tức giận.
Nửa tiếng sau, Bạch Tinh Nhiên quả nhiên được đưa đến nhà Nam Cung.
Cả chặng đường như ngồi trên đống lửa, mặc dù cô không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nghĩ được quá nửa là liên quan đến chuyện hôm nay, hơn nữa còn là chuyện người nhà họ Bạch tố cáo.
Ngày lại mặt, vốn dĩ là một chuyện nhỏ, nhưng cô lại làm cho bản thân thành ra bộ dạng người không ra người ma không ra ma, không chỉ trên đầu quấn băng gạc, đến cả quần áo cũng dính máu.
Lão phu nhân nhìn thấy bộ dạng này của cô, tức đến nỗi đánh một gậy vào người cô, phẫn nộ rống lên một câu: “Chấp hành gia pháp!”
“Bà…”. Bạch Tinh Nhiên không chịu được đau bò từ dưới đất dậy, định cầu xin.
Chị Hà đưa chiếc điện thoại ra trước mặt cô: “Thiếu phu nhân, người con gái trong ảnh có phải cô không?”
Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy bức ảnh trong màn hình điện thoại, giật thót tim, sao lại có bức ảnh này ở đâu ra vậy?
Lúc trước cô vì muốn có được sự bảo vệ của người đàn ông lạ mặt kia, ngồi trên giường bệnh đã cố ý tựa vào người anh ta, khuôn mặt vừa hay áp vào phần bụng của anh ta. Một động tác nhỏ như thế, lọt vào mắt lão phu nhân lại bị bóp méo, không cần nghĩ cũng biết là việc tốt mà người phụ nữ Bạch Ánh An đó làm.
Không ngờ cô ta lại giở cái trò mờ ám này, giờ tất cả ảnh đều nằm trong tay lão phu nhân, cô có lý cũng không nói được.
Cô há hốc miệng: “Bà ơi, không phải vậy đâu… Anh ta…”.
“Nếu như không phải vì chiếc nhẫn vẫn đang đeo trên tay cô, tôi đã cho cô lết ra cửa rồi! Cút đi!”. Lão phu nhân tức quá lại đánh cô một gậy nữa, cô đau đớn kinh hãi kêu lên một tiếng.
Ngoài cửa lập tức đi vào