Cô cất bước đến trước mặt hai người, cố gắng bày dáng vẻ bình tĩnh, cười khẽ với hai người: “Chúc mừng hai vị, ngại quá, tôi quên quà ở nhà mất rồi, hôm khác nhất định sẽ bù vào”.
“Thiếu phu nhân có thể đến tôi đã rất vui rồi, quà cáp gì chứ?”, Bạch Ánh An kéo hai tay cô, cười xấu xa: “Không ngờ cô còn có mặt mũi đến dự lễ đính hôn của tôi và Lâm thiếu gia, cảm ơn nhé”.
“Một người là chị em tốt của tôi, một người là người đàn ông tôi từng chơi, sao tôi có thể không đến chứ?”, Bạch Tinh Nhiên cười tủm tỉm với cô ta, dùng cằm chỉ mấy chữ “cô dâu Bạch Tinh Nhiên” ở bên cạnh, nói: “Nhìn cái tên này chị không thấy khó chịu à? Sao không có gan đổi tên chị lên?”.
“Tôi làm thế này cũng vì tốt cho cô, không hiểu sao?”.
“Ha”, Bạch Tinh Nhiên cười trêu tức: “Được rồi, đừng lãng phí thời gian nói vớ vẩn với tôi nữa, mau đi tiếp đón khách khác đi”.
Nói xong, cô nhấc chân chuẩn bị đi về sảnh tiệc.
Trùng hợp làm sao, đúng lúc này, trong sảnh tiệc đột nhiên có một phụ nữ ăn mặc sang trọng đi ra, người phụ nữ sang trọng này đi thẳng đến chỗ Bạch Tinh Nhiên, kéo bàn tay nhỏ của cô, xúc động nói: “Ánh An, cháu đến rồi...”.
Bạch Tinh Nhiên bị sự nhiệt tình của bà ta làm cho sửng sốt, rụt tay về theo bản năng: “Ừm... chào cô, Lâm phu nhân”.
Mặc dù cô chưa từng chính thức gặp mẹ của Lâm An Nam, nhưng từng nghe Lâm An Nam nhắc đến nhiều lần, cũng từng thấy ảnh bà ta, cho nên biết bà ta.
Lòng bàn tay Lâm phu nhân trống không, hơi mất tự nhiên hỏi: “Ừm... lão phu nhân khỏe không?”.
“Bà nội khỏe lắm, nhưng tuổi bà lớn rồi không tiện dự tiệc, cho nên...”.
“Không sao, lão phu nhân chịu để cháu đến, cô đã rất vui rồi”, Lâm phu nhân nói hơi xúc động, xúc động đến mức hốc mắt cũng ướt.
Những người có mặt đều không hiểu rốt cuộc bà