“Lí do cá nhân? Là sức khỏe sao?”, Hà Linh ở bên cạnh Bạch Ánh An cố ý hỏi với vẻ mặt tò mò: “Tôi nghe nói Nam Cung thiếu gia ốm đến mức xuống giường cũng khó, là thật sao?”.
“Đương nhiên không phải, sức khỏe anh ấy không có vấn đề gì”, cặp mày thanh tú của Bạch Tinh Nhiên hơi cau lại, nhìn chằm chằm cô ta nói.
“Vậy thì là nguyên nhân gì? Chẳng lẽ là vì xấu xí không dám xuất hiện? Thực ra cũng không sao, mọi người đều biết sức khỏe Nam Cung thiếu gia không tốt, việc này đã không phải bí mật gì rồi, không cần phải giấu giấu giếm giếm”.
“Linh”, Bạch Ánh An liếc Bạch Tinh Nhiên đang có vẻ mặt không tốt lắm một cái, dùng tay kéo váy Hà Linh trách cứ: “Anh rể không muốn lộ diện trước mặt mọi người cũng bình thường, dù sao thì con người đều có lòng tự trọng mà”.
“Thực ra xấu xí thực sự không sao hết, có tiền là được, mọi người nói xem đúng không?”, Hà Linh nói với mọi người. Không đợi mọi người đáp lại, đã lại nói tiếp: “Đúng rồi, chị họ, nhà Nam Cung giàu có thế, nhất định là đã tặng quà đính hôn to cho chị nhỉ? Là cái gì thế, tiết lộ chút đi, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mọi người một chút”.
Ngón tay Bạch Tinh Nhiên dần siết chặt. Vừa nãy lúc mới vào, Bạch Ánh An nói có quà hay không cũng không quan trọng, cô tưởng chuyện này cứ thế qua rồi, không ngờ...
Làm sao đây, nếu để lão phu nhân biết quà không tặng được, còn làm mất thể diện nhà Nam Cung trước mặt bao nhiêu người thế này, nhất định sẽ tức đến mức bóp chết cô mất.
Bạch Ánh An tiếp tục diễn cô gái ngoan hiểu chuyện, ân cần, cười hiền hòa: “Chị em với nhau, tặng quà thì tình cảm có vẻ xa lạ quá, cho nên... có quà hay không cũng không quan trọng, quan trọng là chị có thể đến tham dự lễ đính hôn của tôi, mọi người nói xem đúng không?”.
Trong đám đông có người gật đầu phụ họa.
“Không phải chứ? Vậy nghĩa là không tặng gì hết?”, Hà Linh tiếp tục kêu lên.
Bạch Tinh