Nàng uống rượu?
Nguyễn Y Hàm rất hiểu Tần Hải Dao, nàng khi say biểu hiện rõ nhất ở đôi mắt, đỏ rực như thỏ con.
Tần Hải Dao rất ít khi chạm vào rượu, kiếp trước Nguyễn Y Hàm trên cơ bản cũng không cho nàng uống rượu.
Nguyên nhân rất đơn giản. Đã chứng kiến qua nàng say rượu đến lợi hại.
Đó là thời điểm trước khi trọng sinh, lễ tình nhân đầu tiên hai người ở bên nhau.
Nguyễn Y Hàm quấn lấy Tần Hải Dao không buông, bên tai nàng nói lời hư hỏng: "Em nhìn em xem, mỗi lần đều câu nệ như vậy, ở trên giường cũng là bộ dáng xấu hổ rụt rè, hôm nay lễ tình nhân, cũng không thể có điểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ sao?"
Điểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ?
Tần Hải Dao liền trực tiếp uống một ly rượu trắng lớn.
Vào ban đêm, cũng thật là kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến hỏng rồi.
Cả đời này Nguyễn Y Hàm cũng không quên được, ánh mắt câu dẫn của Tần Hải Dao khi đó, tóc dài đen như mực uốn lượn trên vai, đôi mắt đỏ rực câu hồn nhìn chằm chằm Nguyễn Y Hàm. Nàng vũ mị cười, âm thanh như yêu tinh đến từ vực sâu: "Buổi tối hôm nay, em nói mới tính."
Nguyễn Y Hàm hưng phấn muốn ôm nàng, Tần Hải Dao lại sớm có chuẩn bị, ngón tay mảnh khảnh chọc chọc xương quai xanh của cô: "Không được nhúc nhích."
Đó là lần đầu tiên Tần Hải Dao muốn cô.
Làm Nguyễn tổng cả đời này đều không quên được.
Nàng có bao nhiêu cường thế, bá đạo...... dùng sức.
"Sẽ không chậm trễ thời gian của Nguyễn tổng."
Âm thanh Tần Hải Dao lạnh lẽo đánh vỡ ký ức Nguyễn Y Hàm, cô phục hồi tinh thần lại nhìn người trước mắt.
Cảm giác rất kỳ quái.
Hai người đã từng tình thâm như biển, làm cô thương tích đầy mình.
Mà người đã từng làm cô thương tích đầy mình, nay cô liền có thể đem người đó dẫm đạp dưới thân, tùy ý khi dễ.
Giống như một vòng lẩn quẩn.
Bên trong, không người sống sót.
Vào phòng ngủ.
Tần Hải Dao vẫn là bộ dáng cũ bắt đầu khử trùng băng bó, nhưng hôm nay nàng có tâm sự.
Nguyễn Y Hàm có thể thấy nàng bất an cúi đầu, môi mỏng cắn lại. Tần Hải Dao vẫn luôn gầy như vậy, vòng eo tinh tế phảng phất dùng sức một cái là có thể bẻ gãy, Nguyễn Y Hàm nhìn nàng trong chốc lát, cô một bước tới gần nàng.
Tần Hải Dao suy nghĩ quá xuất thần.
Nguyễn Y Hàm tới gần cũng không biết, mãi cho đến khi đôi tay cường thế khóa lại eo nàng, Tần Hải Dao mới hồi thần, nàng kinh hoảng thất thố, chớp mắt đã bị Nguyễn Y Hàm ôm vào trong ngực.
"Em đang suy nghĩ cái gì?"
Đang muốn tính kế tôi sao?
Nguyễn Y Hàm đôi mắt lạnh băng, không mang theo một tia tình cảm.
Kiếp trước, cô cũng sẽ như vậy nhìn Tần Hải Dao, nhưng không có hung ác như hiện tại.
Tần Hải Dao duỗi tay muốn đẩy cô ra, lại bị Nguyễn Y Hàm nắm lấy, "Tôi có thương tích, bác sĩ Tần."
Ngoài miệng lời nói ôn nhu, trong mắt lại là thống hận làm người hít thở không thông.
Quả nhiên Tần Hải Dao liền bất động.
Quả nhiên là có đủ tư cách bác sĩ.
Tay Nguyễn Y Hàm chậm rãi dán lên mặt nàng, da thịt Tần Hải Dao mịn màng như gốm sứ, trắng nõn lạnh lẽo.
Cảm giác Nguyễn Y Hàm vuốt ve qua lại trên mặt mình, biết rõ nguy hiểm, chính là kiêng kị miệng vết thương của cô, Tần Hải Dao vẫn không nhúc nhích, chỉ là thân mình cứng đờ để cô khinh bạc.
Tay kia một đường đi xuống phía dưới.
Từ đôi mắt, đến mũi, lại đến đôi môi.
Thời điểm Tần Hải Dao sắp không chịu được tra tấn kia, cô lại đột nhiên rời đi.
Nguyễn Y Hàm đi đến bên giường ngồi xuống, chính mình bắt đầu cởϊ áσ, lộ ra cánh tay như ngọc quấn một vòng băng vải, "Bắt đầu đi."
Cô chính là như vậy làm người không nắm bắt được.
Đặt ở người bình thường, khẳng định là sợ hãi đến thấp thỏm.
Nhưng Tần Hải Dao vĩnh viễn là Tần Hải Dao.
Nàng tựa hồ quen với Nguyễn tổng âm tình bất định, nàng đi qua, bắt đầu quá trình xử lý miệng vết thương.
Miệng vết thương đã đóng vảy. Nguyễn tổng được chăm sóc kỹ lưỡng từ bé, nên thể chất không tệ.
Tần Hải Dao nghiêm túc rửa sạch, "Hai ba ngày nữa sẽ lành lại."
Lời nói nàng ôn nhu nhắc nhở, nếu như người bệnh nghe được thân thể tốt lên cũng sẽ vui vẻ, chính là Nguyễn Y Hàm lại dùng một tay khác đi lấy thuốc lá, nhàn nhạt nói: "Sau đó bác sĩ Tần sẽ không tới nữa sao?"
Tay Tần Hải Dao cứng đờ, nàng ngẩng đầu nhìn Nguyễn Y Hàm.
Đôi mắt Nguyễn Y Hàm rất sâu, hư tình giả ý nói: "Bác sĩ Tần, em không biết tôi đối với em có hảo cảm sao?"
Nói như vậy, bất quá biết rõ là kẻ có tiền nhàn hạ buông lời đùa giỡn, tay Tần Hải Dao vẫn khắc chế không được run lên một chút.
Nàng thoa thuốc lên cánh tay Nguyễn Y Hàm, một chút run rẩy liền lấy lòng Nguyễn tổng, cô cong cong khóe môi, nhàn nhạt hỏi: "Nói đi, hôm nay trước khi em đến đây đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Hải Dao kinh ngạc nhìn Nguyễn Y Hàm.
Nàng từ nhỏ không phải là một người giỏi về biểu đạt tâm tư.
Chỉ cần nàng không muốn nói, vô luận là Tần Thấm, hay là cha mẹ nuôi, không ai có thể nhìn thấu nàng.
Nhưng Nguyễn Y Hàm......
Nguyễn tổng bình tĩnh cùng nàng đối diện, trong mắt khí lạnh lan tràn, trong lòng càng là lạnh lẽo.
"Còn phải dùng ánh mắt vô tội như vậy đến câu dẫn tôi sao?
Vô dụng, Tần Hải Dao à.
Tôi bị em lừa quá nhiều lần.
Em như thế nào còn có khả năng thành công?"
Tần Hải Dao đã từng là người cô yêu, là bảo bối cô đặt trong lòng bàn tay che chở.
Mà hiện tại, bất quá chỉ là sủng vật của cô.
"Bác sĩ Sở nói, Nguyễn tổng bên này đang tìm bác sĩ tư nhân."
Âm thanh Tần Hải Dao nhu hòa nhàn nhã, ánh mắt không cùng với Nguyễn Y Hàm trực tiếp đối diện, mà chỉ chuyên chú nhìn vào miệng vết thương.
Đây là bước thứ hai nàng tiếp cận mình sao?
Nguyễn Y Hàm có điểm muốn cười, "Cô Tần tin tức thật nhanh nhạy."
Lời này chính là mang theo châm chọc cùng khinh thường, Tần Hải Dao trầm mặc một lát, nàng ngẩng đầu nhìn Nguyễn Y Hàm: "Nguyễn tổng xem tôi có thể không?"
Có thể không?
Nguyễn Y Hàm nhìn chằm chằm nàng, bởi vì muốn rửa sạch miệng vết thương, cho nên ánh đèn bật rất sáng, như vậy đủ để kiểm tra dung nhan một người, các loại son phấn trang điểm ở dưới ánh đèn cường đại càng trở nên nổi bật. Tần Hải Dao chỉ trang điểm nhẹ, làn da nàng cơ hồ sáng trong suốt, môi đỏ phiếm thanh hương, đôi mắt tràn đầy chân thành cùng nghiêm túc.
Một ánh mắt như vậy, đủ để cho người trầm luân.
Khóe mắt Nguyễn Y Hàm hơi giơ lên, nhàn nhạt nhìn nàng, "Muốn làm bác sĩ tư nhân của Nguyễn gia, em còn chưa đủ tư cách."
Biết rõ không đơn giản như vậy.
Nhưng khi nghe được lời từ chối mỉa mai kia, đáy lòng Tần Hải Dao vẫn không tránh khỏi lạnh lẽo.
Không biết rốt cuộc là vì chính nàng, hay vẫn là vì em gái.
Nguyễn Y Hàm nghiền ngẫm nhìn biểu tình nàng mất mát: "Bác sĩ không được, nhưng sủng vật thì có thể."
Sủng vật?
Tần Hải Dao nhìn Nguyễn Y Hàm.
Từ nhỏ đến lớn, nàng tuy rằng bị gửi nuôi ở nhà người khác. Nhưng cha mẹ nuôi chưa từng bạc đãi nàng.
Nàng một đường nhận được sự giáo dục tốt đẹp, từ nhỏ cũng là học sinh ưu tú trong mắt thầy cô, lên tới cao trung càng là đối tượng bồi dưỡng trọng điểm, cho dù hiện tại ở đại học đảm nhận chức vị giảng viên cũng là mầm móng nhân tài của trường.
Lời nói thô bạo nhục nhã như vậy.
Tần Hải Dao lần đầu tiên nghe được.
Mà người nói lời này lại cố tình không chút nào để ý, không có chút nào thương hại cùng tôn trọng.
Nguyễn Y Hàm nhìn nàng, một tay kia thưởng thức điếu thuốc chưa được đốt: "Em trở về suy nghĩ lại, ba ngày sau, hoặc là đáp ứng, hoặc là cút đi."
......
Sáng sớm hôm sau.
Nguyễn nãi nãi phát hiện dưa hấu chính mình tỉ mỉ cắt gọt ở trong thùng rác, nhịn không được nổi trận lôi đình: "Tiểu hỗn đản, con cư nhiên đem dưa hấu của ta vứt đi!"
Nguyễn Y Hàm mới tỉnh ngủ, liền mặc cái áo ngủ, dây áo trượt xuống bả vai, xoa xoa đôi mắt mơ màng: "Mới sáng ra người đã ồn ào cái gì."
Nguyễn nãi nãi cực kỳ phẫn nộ, "Quải trượng đâu? Quải trượng của ta đâu?"
Mắt thấy lại muốn bị đánh.
Nguyễn Y Hàm lúc này mới cười ôm lấy bà nội: "Được rồi mà, là bác sĩ Tần không ăn con mới vứt, con sợ để qua đêm người ăn không tốt."
"Thật sự sao?"
Nguyễn nãi nãi hồ nghi nhìn cháu gái, Nguyễn Y Hàm cười cười: