Vệ sĩ đưa trà lên, cúi đầu nói vào tai cô ta: “Cô chủ, cô đã không trở về trong khoảng thời gian dài rồi, cậu chủ rất lo lắng, hỏi khi nào cô trở về nhà, còn nói gần đây có mấy vị khách không mời mà đến thành phố, cậu chủ bảo cô cẩn thận một chút.”
“Biết rồi, đi nói với anh ấy, một vài tiếng nữa tôi sẽ về.
Đi điều tra về mấy vị khách đó, tra rõ xem rốt cuộc là ai đến, nếu như là người đó, lập tức thông báo cho Vũ Nguyên Hải.”
Khuôn mặt Trần Nhật Linh lạnh nhạt, điện thoại ở cạnh sô pha đột nhiên rung lên, tên lớn hiện rõ ràng trên màn hình.
Cô ta chau mày lại, liếc mắt nhìn vệ sĩ, anh ta cũng là một người biết thức thời, gật đầu rồi quay người nhanh chóng rời đi.
Chưa đi được vài bước, lại nghe thấy Trần Nhật Linh hỏi: “Đã liên hệ được chưa?”
Đối phương hình như đã nói điều gì đó làm cô ta không vui, Trần Nhật Linh bỗng nhiên tức giận: “Đám ăn hại này, nhanh lên.”
Cô ta lập tức cúp máy, đổ cốc trà trong tay xuống chân Nhan Nhã Quỳnh, nước trà nóng bỏng hắt vào chân cô.
“Người đã cho cô nhìn rồi.
Tôi thấy Lê Quốc Nam cũng không có thời gian để ôn lại chuyện cũ với cô đâu, cô vẫn nên đi với tôi trước đi!”
Nhan Nhã Quỳnh bị vặn tay lại, đối mắt với Lê Quốc Nam, tuy đã tưởng tượng đến cảnh này rất nhiều lần, thế nhưng lòng cô vẫn cảm thấy hoảng loạn.
Vệ sĩ túm lấy cổ cô, cằm dưới của cô bị Trần Nhật Linh cấu đến bật máu, đau đớn vô cùng, lúc này cô mới tỉnh táo hơn một chút.
“Gọi điện thoại cho Anh Tuấn.”
Giọng điệu không có chút thương lượng nào, bộ dạng coi thường sinh mạng của tất cả mọi người.
“Gọi đi, bảo rằng bây giờ cô rất an toàn, đã đón được Lê Quốc Nam rồi, để anh ấy ngoan ngoãn đợi ở trong nước, nhân tiện bảo Anh Tuấn nói một tiếng với NhanKiến Định.
Nhớ kỹ, chỉ cần có một người trong bọn họ qua đây tìm cô, Lê Quốc Nam chắc chắn sẽ mất mạng.”
Đôi mắt Trần Nhật Linh lộ ra sự hưng phấn đến điên cuồng, cô ta nhìn