Anh ta đã trình lên phía trên chứng cứ vô cùng hoàn chỉnh, muốn đưa người vào rất đơn giản, nhưng muốn mang người đi ra thì có rất nhiều chỗ cần phải được xóa bỏ. Cũng may anh ta đã dự liệu trước hướng đi, bây giờ mọi chuyện coi như cũng không khác mấy.
Chờ chưa đầy một tiếng, Dương Minh Hạo đã theo sau NhanKiến Định đi ra.
“Quần áo đâu?”
Âu phục ông ta mặc trên người vẫn là bộ đã mặc vào ngày bị bắt đi, NhanKiến Định cảm thấy có chút chán ghét, căn bản không muốn trả lời của loại người này.
“Cầm cái này đi tìm thầy của Vũ Nguyên Hải, chờ hai chìa khóa đều đưa cho cậu, ông ta sẽ giao thuốc giải ra.”
Dương Minh Hạo vừa nói vừa lấy trong túi ra một cái chìa khóa nhỏ, vứt cho Giang Anh Tuấn, rồi trực tiếp đi tới xe, tự mình ngồi vào ghế sau tài xế, hai tay sửa sang lại quần áo, nhìn qua cứ như ở đây ông ta mới là sếp.
“Tôi đi xác thực trước, anh hai dẫn ông ta đi đi.”
Giang Anh Tuấn không muốn tiếp tục đi chung với loại cặn bã này, anh tự mình đoạt lấy một chiếc xe khác, lên xe phóng đi, động tác nhanh chóng dứt khoát, hoàn toàn không cho NhanKiến Định có cơ hội phản ứng.
Đưa mắt nhìn Giang Anh Tuấn rời đi, NhanKiến Định lắc đầu, quả nhiên vẫn là một đứa trẻ, không cách nào giữ được bình tĩnh!
Một đường phi nhanh tới bệnh viện, Giang Anh Tuấn chịu đựng lửa giận ngập tràn.
Đẩy cửa phòng của ông bác sĩ già ra, nhanh chóng ném vật trong tay lên người ông ta: “Đồ đã mang đến rồi, thuốc giải đâu?”
“Anh Giang, cần có hai chiếc chìa khóa mới có tác dụng, chỉ có một chiếc chìa khóa thì tôi không thể làm gì được.”
Đã bị vạch mặt rồi, lão già cũng không giả vở nữa. Sau khi cất chìa khoá một cách cần thẩn rồi cười nói với anh.
“Chỉ cần thuốc giải cho tôi, ông muốn gì tôi cũng có thể cho ông.”
Mặc dù biết kết quả có thể không như ý muốn, nhưng Giang Anh Tuấn