Có được tin tức mấu chốt rồi, thả bọn họ ra cũng là lẽ tất yếu, Giang Anh Tuấn nhìn đầu kim tiêm sắc nhọn, nói: “Thả bọn họ ra.”
Anh cười lạnh một tiếng, trong lúc Ôn Hàng Dương nhảy bổ qua để cầm máu cho vết thương của Vũ Nguyên Hải, anh không hề lưu tình mà đâm cây kim trong tay vào người anh ta.
Mặc dù nói việc này không đúng như những gì anh ta nói, nhưng cũng đủ để cho anh ta ăn một bình rồi, thả người là một chuyện, báo thù thì lại là một chuyện khác, hừ lạnh một tiếng rồi vứt cái kim tiêm đó đi, Giang Anh Tuấn đưa người rời khỏi nơi này.
Mặc dù lý trí đã sắp bị sự tức giận trong lòng dập tắt, nhưng Anh Tuấn rất rõ, đây vẫn chưa phải thời cơ xử lý bọn họ, nắm bắt thời gian để cứu Nhã Quỳnh và Hướng Minh mới là điều quan trọng, con cá lọt lưới bao giờ cũng phải chấp nhận số mệnh của bản thân!
Sau khi biết được địa điểm, tốc độ của Giang Anh Tuấn và NhanKiến Định nhanh hơn rất nhiều, chưa đến một tiếng đồng hồ đã tìm thấy địa điểm, không những thế còn tìm được đến tận cửa rồi.
Nửa sườn núi ở phía trước dựa vào một ngọn núi u ám không có một tia sáng nào chính là nơi cần tìm, mặc dù đã tìm thấy rồi, tùy tiện cho hai người xông vào, ngọn núi ở phía sau lưng to quá, cho dù cả đám bọn họ có chạy vào thì cũng như mò kim đáy bể thôi.
Sau khi Anh Tuấn liên tục đối chiếu kĩ càng với bản đồ, đôi lông mày nhíu càng ngày càng chặt: “Tôi đã cho người mai phục ở phía sau rồi, nhưng không chắc chắn là sẽ bắt được, chỗ đó tiến lên hay rút lui cũng thuận lợi, không dễ mai phục.”
Nếu như trong biệt thự không có ai, nếu như bọn họ sau khi làm thuận lợi liền trốn ở trong núi, cho dù bây giờ bọn họ có muốn tìm ngươi cũng không biết nên ra tay như thế nào.
Tìm ở trong núi căn bản là không có khả năng, chưa nói đến việc sẽ kinh động tới bọn họ, chỉ cần tìm thôi, thì với cái dãy núi dài đằng đẵng này đến một tháng hơn cũng chưa chắc đã tìm được, càng huống chi có một số nơi còn có thế núi với mức độ nguy hiểm rất cao căn bản không có cách nào đoán trước.
Mức độ hóc búa của tình huống