Tuy đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng khi vị huynh đệ nào đó nhào đến, dạ dày Sở Mộ Vân vẫn hơi đau.
Cho nên nói.... Cốt truyện cũ rích này khiến người ta vui đến phát khóc.
Yến Quân Khanh phản ứng lại đầu tiên. Cậu giơ tay tạo một bức tường lửa bảo vệ Sở Mộ Vân ở đằng sau.
Sở Mộ Vân :"Được vợ bảo vệ sau lưng còn gọi là đàn ông sao?"
Linh:"Còn!"
Sở Mộ Vân :"Hả?"
Linh đối thủ:"... Ta cũng muốn được người khác bảo vệ. "
Sở Mộ Vân :"..."
Vì vậy giới tính của Linh là nam, giám định hoàn tất.
Yến Quân Khanh vừa ra tay, người kia lập tức cảnh giác lùi lại mấy bước. Sở Mộ Vân không muốn nhân vật quan trọng chạy trốn mất, vì vậy hắn tiến lên, nói với thiếu niên đang bảo vệ mình :"Tiểu Khanh, chờ một chút."
Yến Quân Khanh quay đầu nhìn hắn.
Sở Mộ Vân vẫn duy trì dáng vẻ bình tĩnh, nhưng không che giấu được sự kinh ngạc. Đôi mắt sâu thẳm còn ẩn chứa kinh hỉ cùng khó tin. Hắn vòng qua người Yến Quân Khanh, nhìn người đang quỳ trên mặt đất :"Ngươi... Ngươi là... "
Đương nhiên Sở Mộ Vân không biết gã là ai, nhưng trong ký ức mười năm trước, hắn mơ hồ nhận ra.
Tuy nhiên không cần hắn nói ra, người kia đã ngẩng đầu, vẻ mặt vui mừng nói :"Thiếu chủ! Là A Trung! A Trung là thị vệ bên người lão gia! A Trung nhìn người lớn lên đây!" Nói xong, người trung niên liền oa oa khóc lớn.
Khuôn mặt Sở Mộ Vân đầy khiếp sợ, không nhịn được đi về phía gã, Yến Quân Khanh lại cản hắn lại :" Vân ca, huynh thật sự biết gã?" Thiếu niên tuy tuổi còn nhỏ nhưng tính cảnh giác lại rất cao.
Sở Mộ Vân vỗ tay cậu, giọng nói không che giấu sự kích động :"Đừng lo, tiểu Khanh. Ta biết gã là ai..." Giọng hắn đầy nghẹn ngào.
Yến Quân Khanh không cản hắn nữa, Sở Mộ Vân liền đi đến trước mặt người trung niên, đỡ gã lên:" Trung thúc, không ngờ ngươi.... Không ngờ.... " Hắn không nói được hết câu.
Mặt Sở Trung cũng đầy nước mắt, trong mắt không che giấu sự kích động và vui sướng.
Sở Mộ Vân biết tiếp theo sẽ là vở kịch lớn, không thích hợp để con dâu nuôi từ bé nghe. Vì vậy hắn lau nước mắt, quay đầu nói với Yến Quân Khanh :"Tiểu Khanh, đệ ra ngoài đóng cửa giúp ta được không? "
Yến Quân Khanh không tin người xa lạ trước mặt, nên không muốn rời đi.
Nhưng Sở Mộ Vân lại rất kiên trì :"Đệ yên tâm, ta sẽ không sao. Hơn nữa đệ canh giữ ngoài cửa, nếu có chuyện gì có thể kịp thời đi vào. "
Yến Quân Khanh không nhịn được mở miệng :"Vân ca..."
"Tiểu Khanh, huynh muốn cùng người này nói chuyện, là về Sở gia...." Giọng hắn như tắc nghẹn, Yến Quân Khanh nhanh chóng đồng cảm. Nhớ đến Yến gia bị diệt môn, trong lòng cũng khó chịu, vì vậy thông cảm cho Sở Mộ Vân :"Đệ đợi ở ngoài cửa."
"Được. " Sở Mộ Vân đưa cậu ra ngoài.
Người vừa mới đi, Sở Mộ Vân liền vẽ một trận pháp cách âm nhỏ, sau đó quay sang nhìn đồng chí A Trung đang nước mắt lưng tròng.
Sở gia trên dưới mấy trăm người, giờ chỉ còn hai người là sống sót. Sở Trung từ nhỏ đã được Sở phụ nuôi dưỡng. Lớn lên coi Sở gia như là ông trời, trung thành hết mực.
Mười năm trước gã trốn đông trốn tây, vừa tìm kiếm Sở Mộ Vân, vừa muốn báo thù cho Sở gia. Thời gian này gã nếm qua không biết bao nhiêu là khổ sở, nhưng lại kiên cường không từ bỏ, nhất định không buông tha.
Mãi đến khi... Gã nghe thấy Sở Mộ Vân đã được nhận nuôi.
Nghĩ đến đây, Sở Trung lại khóc lóc đầy đau đớn :"Thiếu chủ! Sao ngài lại rơi vào tay tên ác quỷ kia?"
Lông mày Sở Mộ Vân khẽ nhếch, biết trò hay đã tới :"Trung thúc, lời của ngươi có ý gì? Là tôn thượng cứu ta một mạng. Nếu không có y, ta đã sớm phơi thây nơi hoang vu dã ngoại! "
"Mạc Cửu Thiều... Mạc Cửu Thiều... " Sở Trung nghiến răng nói:" Chính hắn hủy hoại Sở gia!"
Nghe vậy, Sở Mộ Vân ngây người như bị sấm sét.
Sở Trung đấm ngực dậm chân nói:"Ngài khi ấy còn nhỏ nên không biết. Mạc Cửu Thiều chính là ác quỷ, chính hắn đã nhấn chìm Sở gia trong biển lửa. Là hắn giết ...mọi người! "
Giống như trời đất sụp đổ, Sở Mộ Vân ngẩn người thật lâu. Mãi đến khi hắn hoàn hồn, nắm lấy tay Sở Trung, gân xanh nổi lên, hốc mắt như nứt ra:"Ngươi là ai? Ngươi rốt cuộc là ai?"
Sở Trung bị hắn làm cho hoảng sợ :"Thiếu chủ, ngài sao vậy? "
"Ngươi không phải là Sở Trung! Ngươi là ai mà ngụy trang thành gã? Vì sao muốn châm ngòi quan hệ của ta với phụ thân? Ngươi có rắp tâm gì? "
"Phụ thân?? " Sở Trung đầy khiếp sợ, sau đó đầy hận ý nói:"Trời ơi! Sở gia đã tạo nghiệp gì? Thiếu chủ, ngài đang...nhận giặc làm cha đấy!"
"Cút!" Sở Mộ Vân nổi cơn thịnh nộ.
Sở Trung rất tức giận, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Nước mắt gã tuôn không ngừng, lấy trong áo ra một thứ, đưa cho Sở Mộ Vân :"Đây là 'tử hạt' của lão gia. Nó sẽ nói cho ngài biết Mạc Cửu Thiều có diệt môn Sở gia hay không! "
Sở Mộ Vân nhìn chằm chằm hạt châu màu đen kia, trái tim hơi chìm xuống. Khuôn mặt trở nên vặn vẹo đến đáng sợ, nhưng hắn vẫn cố gắng đè nén, dùng sức cầm lấy hạt châu:"Ta sẽ điều tra rõ chân tướng.... "
"Nếu thật sự là y, ta sẽ...tự tay giết y!"
Linh :QAQ QAQ QAQ QAQ
Sở Mộ Vân :"Còn khóc nữa, đầu ta sẽ biến thành biển mất "
Linh :"Sở Mộ Vân thật đáng thương QAQ QAQ QAQ!"
Sở Mộ Vân