Linh :"Ngạo mạn tỉnh rồi."
Sở Mộ Vân hiện giờ không có tu vi, vì vậy không cảm giác được:"Đang ở bên cửa sổ? "
Linh tiếp lời :"Đứng thành pho tượng."
Sở Mộ Vân không ngoài ý muốn, nhưng hắn lại hứng thú với chuyện khác :"Mạc Cửu Thiều không che giấu khí tức?"
Linh :"Có."
Sở Mộ Vân :"Vậy sao ngươi cảm giác được? "
Linh :"Ta nâng cấp rồi ~\(≧▽≦)/~ "
Sở Mộ Vân :"..."
Linh "...Là do Mạc Cửu Thiều đứng rất gần nên ta cảm nhận được. "
Sở Mộ Vân :"Vậy là ngươi nâng cấp từ Windows 95 lên 98?"
Linh :"Không phải... "
Sở Mộ Vân có dự cảm xấu.
Linh liền thành thật khai báo :"Thực ra là từ dos1.0 lên 2.0*."
* MS-DOS là hệ điều hành của hãng phần mềm Microsoft. Đây là một hệ điều hành có giao diện dòng lệnh (command-line interface) được thiết kế cho các máy tính họ PC (Personal Computer). MS-DOS đã từng rất phổ biến trong suốt thập niên 1980, và đầu thập niên 1990, cho đến khi Windows 95 ra đời.
Sở Mộ Vân :"Được rồi... nó còn chưa tiến vào thời đại Windows.
Sở Mộ Vân vừa duy trì trạng thái ưu thương như trời đất sụp đổ, vừa tán phét với Linh.
So sánh mà nói, đế tôn Ngạo mạn chuyên nghiệp hơn hắn nhiều. Y đứng suốt mấy tiếng mà không mỏi chân, lại còn đứng rất thẳng....
Sở Mộ Vân :"Linh, Tâm trạng của Ngạo mạn như thế nào? "
Linh nhìn y, sau đó nghiêm túc hình dung ra:"Đại khái... Khả năng... E là..."
Sở Mộ Vân quyết định buông tha cho nó, dù sao với dung lượng của 2.0 không thể ép nó được. (Em hệ thống tội nghiệp :]])
Sở Mộ Vân :"Có phải mặt y không cảm xúc, mắt xám đậm, khí thế quanh người như muốn ăn luôn ta?"
Linh bảo bảo nhanh chóng phụ họa :"Đúng đúng đúng!"
Sở Mộ Vân :"Suy đoán không sai lệch lắm."
Mấy ngày sau, Sở Mộ Vân thuần thục vận dụng 101 kỹ thuật diễn, giả vờ làm một tiểu bạch hoa đang thất thần nhưng cố kiên cường chống đỡ.
Linh bảo bảo trừ hai chữ bái phục, không còn gì để diễn tả cảm xúc của mình.
Mạc Cửu Thiều đương nhiên cũng nhìn ra Sở Mộ Vân đang rất thống khổ, nhưng lại giả vờ không biết gì, vẫn sủng hắn như trước.
Nhưng sủng ái của y như viên đường chứa thuốc độc, nhìn thì ngon ngọt nhưng lại rất nguy hiểm.
Sở Mộ Vân không hiểu được tại sao Mạc Cửu Thiều lại muốn đưa hắn về, dốc lòng nuôi dưỡng con của kẻ thù, lại còn đối xử tốt với hắn như vậy.
Tốt đẹp đến mức khiến hắn chìm đắm, khiến hắn không màng tất cả mà yêu y, thậm chí còn cho rằng :Tuy mất đi mọi thứ nhưng lại lần nữa có người thân.
Sau đó y lại đâm cho hắn thương tích đầy mình.
Tất cả đều là giả dối, tất cả đều âm mưu.
Hoang đường đến cực điểm, buồn cười cực điểm, chật vật đến cực điểm !
Chính mình lại ngu ngốc đặt kẻ thù giết cha lên đầu tim suốt mười năm.
Chính mình ngu ngốc đi triền miên với hung thủ diệt môn hàng đêm.
Không ngừng hồi tưởng lại, không ngừng tự trách, không ngừng tra tấn bản thân mình.
Thần kinh luôn căng thẳng khiến hắn mất ngủ mấy đêm liền. Tra tấn bản thân khiến hắn trở nên hốc hác chật vật.
Mạc Cửu Thiều nhanh chóng nhận ra, y lo lắng hỏi :"Con có tâm sự sao? "
Cả người Sở Mộ Vân cứng đờ, im lặng một lát mới trả lời :"Không sao."
"Vân nhi." Mạc Cửu Thiều dịu dàng ôm lấy hắn :"Đừng gạt ta. Dù xảy ra chuyện gì, ta vẫn luôn ở đây. "
Sở Mộ Vân nghe vậy cả người đều toát lên hàn ý, cái lạnh như đông cứng cả huyết mạch lan đến tận xương tủy, khiến cơ thể hắn mất đi cảm giác.
Hắn rất muốn mặc kệ tất cả mà lạnh giọng chất vấn y, hỏi y nói những lời này có ý gì! Hỏi y lúc nói yêu hắn có nhớ đã diệt môn Sở gia như thế nào! Càng muốn hỏi y...vì sao đối xử với hắn như vậy...
Đương nhiên , hắn lại càng muốn hỏi mình.
Hung thủ ở trước mặt, tại sao không nghi ngờ, tại sao không giết y?
Rõ ràng người nhà đều chết trong tay y, máu của mọi người nhuốm đỏ bàn tay y, vì sao không báo thù rửa hận!
Mâu thuẫn, giãy giụa, kí ức và hiện thực tàn khốc đan xen nhau càng khiến Sở Mộ Vân thêm thống khổ.
Vẻ mặt hắn không còn bình tĩnh được, giọng nói đầy run rẩy, khổ sở hỏi:"Nếu... Nếu có một ngày... "
Mạc Cửu Thiều ôm lấy hắn, giọng nói tràn đầy lo lắng :" Vân nhi?"
Sở Mộ Vân cuối cùng... cũng bình tĩnh lại. Hắn dùng sức ôm người trước mắt, giống như điên cuồng mà hôn y, nụ hôn tràn đầy ác ý... Cho đến khi không thở được, hắn ngẩng đầu, đôi mắt đỏ lên, giọng nói khàn khàn :"Làm con đi. "
Mạc Cửu Thiều hơi bất ngờ.
Sở Mộ Vân cúi đầu, ngậm lấy thứ kia.
Mạc Cửu Thiều nhíu mày muốn nâng hắn lên.
Nhưng giọng nói của thanh niên đầy cầu xin :"Xin người hãy cho con. Nếu đã không cần lo về cấm chế kia nữa, vì sao vẫn không được? "
Mạc Cửu Thiều cầm tay hắn :"Đừng cứng đầu. Sẽ khiến con bị thương. "
Tu vi bị phế đi, cấm thuật kia sẽ phản phệ trực tiếp