Cuối cùng Đàm Mặc vẫn đồng ý với chủ nhiệm khoa.
Bởi vì Kiều Lam nói rằng cô có thể giúp anh cùng viết bài diễn thuyết.
Thời gian của mình và Kiều Lam không bị chiếm dụng, Đàm Mặc cũng không quá bài xích. Hơn nữa Kiều Lam còn giúp anh sửa bài diễn thuyết.
Sau khi bản thảo được duyệt, Đàm Mặc phải bắt tay vào tập dượt. Mặc dù anh gần như có thể học thuộc bản thảo, nhưng giọng điệu lại đều đều, nghe không có chút nhấn nhá nào, hơn nữa trên mặt cũng chẳng có biểu cảm gì cả.
Đàm Mặc là kiểu người hoặc là không làm, hoặc là phải làm được tốt nhất. Anh để Kiều Lam đánh dấu lại những chỗ cần tạm ngừng và cao giọng trong bản thảo, sau đó lại tìm rất nhiều video diễn thuyết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi Kiều Lam kiểm tra kết quả một lần nữa, cô ngạc nhiên đến ngây cả người.
Một ngày ngắn ngủi, từ một người máy mặt mày vô cảm hôm qua, Đàm Mặc trở nên cực kỳ tự nhiên.
Rất tốt.
Đàm Mặc hoàn toàn tin tưởng Kiều Lam. Kiều Lam nói tốt vậy thì thật sự đúng là như thế. Anh bỏ máy tính bảng trong tay xuống, đi vào phòng vệ sinh. Sau đó, Kiều Lam cầm máy tính bảng lên, ấn vào, nhìn thấy video diễn thuyết vẫn chưa được tắt.
Đó là một bài diễn thuyết rất hay mà Đàm Mặc đã đặc biệt đi tìm.
Kiều Lam liếc mắt sơ qua nhưng rồi cô lại chăm chú nhìn thêm mấy lần nữa. Mắt Kiều Lam dần mở to.
Rất giống.
Thậm chí không thể nói là giống mà là y như cùng một khuôn đúc ra.
Giọng điệu nói chuyện của Đàm Mặc vừa rồi, biểu cảm trên mặt, thậm chí là cả những động tác nhỏ ngẫu nhiên trên tay và thân thể đều giống người trong video này như đúc.
Kiều Lam sững sờ một lúc lâu, bỗng tắt video đi, trả máy tính bảng lại.
Sau khi Đàm Mặc quay trở lại, Kiều Lam vờ như không hề phát hiện chuyện gì. Sau khi tán gẫu bâng quơ với anh mấy câu, cô nói: “Chúng ta tập một lần nữa nhé? Để em xem lại.”
Đàm Mặc không nghi ngờ gì.
Kiều Lam nhìn Đàm Mặc trước mắt. Anh biết cười, biết nhíu mày, thậm chí còn có thể dùng các động tác tay. Đợi Đàm Mặc về ký túc rồi, Kiều Lam gần như là chạy vội về ký túc xá. Cô mở quyển sách mà mình vẫn luôn mang theo trên người ra, lật chưa đến mấy trang đã tìm được nội dung mà mình muốn.
“Những thanh thiếu niên mắc hội chứng Asperger có thể áp dụng những gì mình học được từ phim ảnh vào trong sinh hoạt thường ngày. Họ quan sát thấy ai thuận buồm xuôi gió trong việc giao tiếp với xã hội thì cũng sẽ bắt chước lời nói và hành động của người đó.”
“Trở thành một bậc thầy bắt chước cũng có những điểm tốt. Họ có thể bắt chước một cách sinh động một giáo viên hoặc một nhân vật chính nào đó trong TV, từ đó khiến bản thân mình trở nên rất được chào đón. Nhưng một khi người mắc hội chứng Asperger sử dụng khả năng bắt chước, đạt được một số khả năng giao tiếp nhất định ở ngoài mặt rồi, tất cả sẽ làm giả hóa thật.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Những người khác sẽ không còn tin rằng họ thật sự gặp khó khăn về mặt đồng cảm và hiểu biết với xã hội nữa. Họ cũng sẽ sống trong thế giới với mẽ ngoài tự cho là đúng, dùng cái gọi là “kinh nghiệm” để nhận định thế giới này.
Kiều Lam khép sách lại, ngẩn người ngồi trên giường.
Tâm trạng cô hơi phức tạp.
Nếu hôm nay không tình cờ phát hiện ra, Kiều Lam hoàn toàn không biết Đàm Mặc lại có tài bắt chước như thế. Nhưng cũng có thể là anh đã tiếp xúc với loại hình huấn luyện này từ lâu, và những gì mà Đàm Mặc thể hiện ra bây giờ chính là thành quả huấn luyện của anh.
Đàm Mặc chưa từng nhắc đến, Kiều Lam cũng không phát hiện ra. Nếu hôm nay không tình cờ nhìn thấy đoạn video kia, có lẽ Kiều Lam vẫn chưa phát hiện ra gì cả.
Kiều Lam không biết điều này là tốt hay xấu.
Quyển sách trong tay đây, Kiều Lam đã đọc qua nhiều lần. Trong sách có rất nhiều cái gọi là “câu chuyện thành công”. Nhưng thành công như thế nào? Thật ra chỉ là trong mắt mọi người mà thôi.
Bọn họ có một sự nghiệp thành đạt, có vợ con, bạn bè hệt như một người bình thường, không hề có bất kỳ điều gì khác lạ cả, trở thành người chiến thắng trong cuộc sống khiến rất nhiều người phải ghen tị.
Nhưng đằng sau đó thì sao?
Thật ra, bọn họ vẫn không hề hiểu gì cả.
Bọn họ không hiểu được tình bạn, tình yêu, thậm chí là tình cảm giữa những người trong gia đình. Bọn họ đã quen với việc sử dụng những kinh nghiệm mình nhìn thấy trong sách báo, TV hoặc trong cuộc sống để giải quyết mọi việc. Vợ tức giận, bọn không sẽ không nghĩ đến lý do rốt cuộc là gì mà áp dụng cách làm đơn giản nhất – mua quà tặng. Kiều Lam đọc được một trường hợp trong sách. Người vợ tuyệt vọng hỏi chồng rằng rốt cuộc có yêu cô ấy không, nhưng người chồng mắc hội chứng Asperger lại dửng dưng hỏi:
“Chẳng phải đã mua quà cho em rồi sao?”
Bọn họ không hiểu cái gì là tình yêu. Bọn họ chỉ biết thể hiện ra “cách yêu” của người khác.
Điều này rất đáng sợ.
Đây không phải là thứ mà Kiều Lam muốn thấy.
Nhưng đổi một cách nghĩ khác, việc bắt chước có thể khiến bọn họ càng trở nên giống người bình thường hơn, khiến người khác thích và chấp nhận bọn họ, để bọn họ hòa nhập vào xã hội này. Cho dù là giả nhưng những gì bọn họ nhận được lại là thật.
Chuyện này rất hấp dẫn.
Vậy nên Kiều Lam không biết như thế có tốt hay không.
Cô muốn người khác cũng thích Đàm Mặc, nhưng cô không muốn một ngày nào đó trong tương lai, cuộc sống của Đàm Mặc sẽ biến thành một màn trình diễn không có hồi kết. Thậm chí, thậm chí anh cũng sẽ bắt đầu diễn kịch với cô, và cô không thể phân biệt được rốt cuộc điều đó xuất phát từ sự chân thành hay thói quen.
Rốt cuộc phải làm sao?
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra được gì, Kiều Lam dứt khoát gọi video cho Đàm Mặc.
Thật lâu sau bên kia mới nhận máy, vừa kết nối xong thì trước mắt cô nhoắng lên một cái, sau đó bỗng thấy một lớp sương mờ.
Kiều Lam: “… Điện thoại xảy ra vấn đề à?”
“Không có.” Đàm Mặc dùng tay lau sạch lớp sương mờ bên trên camera. Hình ảnh lại trở về rõ ràng, không biết trên màn hình là gì, tóm lại vẫn không nhìn thấy mặt Đàm Mặc. Kiều Lam xích lại gần ống kính nhìn một lúc lâu rồi đột nhiên hiểu ra, cô chợt đỏ mặt.
Đàm Mặc đang tắm.
Điện thoại là do bạn cùng phòng nhét vào từ bên ngoài. Trong phòng tắm tràn đầy hơi nước, một lớp sương mờ lập tức phủ lên camera điện thoại.
Sau khi lau khô camera, Đàm Mặc đặt điện thoại lên bồn rửa mặt. Bồn rửa mặt không cao nên ống kính vô tình nhắm đúng vào eo anh.
Kiều Lam nhìn chằm chằm cơ bụng đẹp đẽ của Đàm Mặc mà choáng váng mất mấy giây, nhất thời cảm thấy điện thoại nóng phỏng tay, hơi khó cầm.
Trên màn hình, Đàm Mặc lúc ẩn lúc hiện. Kiều Lam sợ không cẩn thận chụp đến những thứ càng không thể nhìn, chẳng hạn như chỗ ở