REVIEW NHẬT KÝ CHĂM SÓC NHÂN VẬT PHẢN DIỆN ỐM YẾU
Tác giả: Tiểu Hài Ái Cật Đường
Thể loại: Hiện đại, xuyên sách, nữ phụ văn, thanh xuân vườn trường, cô gái thông minh dịu dàng với trái tim đầy bao dung ấm áp - chàng trai mắc hội chứng Asperger** còn tàn tật hai chân, hệ chữa lành, #SẠCH_SỦNG_NGỌT, thâm tình, cảm động, sâu sắc, HE
Độ dài: 127 chương
Tình trạng: Hoàn edit.
“Rung lên những tiếng chuông còn ngân
Hãy quên đi ước mong về sự hoàn hảo
Có những vết nứt, vết nứt trên vạn vật
Qua đó ánh sáng chiếu rọi vào.” *
Đầu tiên, xin mọi người đừng quá để ý đến văn án hay tên truyện, vì đó là những chiếc hố khá to đến từ vị trí của tác giả. Đây thực chất là một câu chuyện về hai con người không hoàn hảo, không những vậy còn có khá nhiều khiếm khuyết. Nhưng qua những “vết nứt” khiếm khuyết ấy, ánh sáng mới có thể chiếu qua, để hai mảnh cuộc đời vốn tăm tối cô đơn giờ đây lại được soi rọi bằng ánh mặt trời ấm áp.
Kiều Lam xuyên sách, xuyên vào vai nữ phụ vì phải chịu nhiều bất hạnh nên trở thành độc ác xấu xa. Thật ra cô vốn chẳng thích cuốn sách thanh xuân vườn trường về cặp đôi nam nữ chính nhạt nhẽo này cho lắm, cô chỉ quan tâm đến một nhân vật nam phụ là Đàm Mặc. Đến khi Đàm Mặc hoàn thành vai trò lót đường hy sinh của nam phụ để nam nữ chính đến được với nhau thì cô cũng bỏ không thèm đọc tiếp nữa.
Giờ đây, đứng giữa thế giới này, nhìn bản thân mình gầy gò ốm yếu, nhà nghèo còn học kém, bị bạn bè xa lánh chế giễu bất chấp bao nỗ lực nịnh hót lấy lòng của nguyên chủ trước đây, Kiều Lam nhanh chóng xác định hướng đi mới cho cuộc đời mới này: nỗ lực học tập, tránh xa các nhân vật dở hơi của tuyến truyện gốc, cố gắng rời khỏi gia đình trọng nam khinh nữ đến bất công tàn ác của nguyên chủ.
Cuộc đời trước của cô vốn không dễ dàng gì, chẳng phải cô vẫn sống tốt được đó sao. Cuộc đời mới này khó khăn phiền phức hơn một chút, thì cố gắng hơn một chút nữa là được. Nói cho cùng, “mệnh là do ta không do trời” mà.
Có một điều ngạc nhiên tốt đẹp, là Kiều Lam gặp được nhân vật yêu thích của mình – Đàm Mặc. Đàm Mặc mắc hội chứng Asperger bẩm sinh, gây nên sự khó khăn trong giao tiếp, lại thêm một vụ tai nạn xe hơi làm hai chân anh bị tàn phế, nên Đàm Mặc luôn âm u cô độc, sống tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới xung quanh. Những lời chế giễu, bàn tán độc ác, những sự bắt nạt dù vô tình hay cố ý, dường như chẳng làm anh mảy may quan tâm, nhưng lại như chạm đến sự xót xa thương cảm sâu thẳm trong lòng Kiều Lam.
Kiều Lam lặng lẽ tiếp cận Đàm Mặc, muốn kết bạn, muốn giúp đỡ anh dù chỉ một chút. Nhưng hội chứng Asperger khiến Đàm Mặc trước nay không thể phân biệt được thiện ý hay ác ý, lại quá mức nhạy cảm trước sự tiếp xúc với người khác, nên ban đầu anh luôn phản ứng dữ dội khi Kiều Lam đến gần. Thế giới của anh vốn luôn chìm trong bóng tối, anh cũng đã mặc nhiên chấp nhận sự tăm tối cô đơn, ánh mặt trời ngoài kia là của một thế giới khác không liên quan gì đến anh cả.
Cho đến khi Kiều Lam mang theo ánh sáng chiếu rọi vào màn đêm của anh.
Kiều Lam hết mực dịu dàng săn sóc cho một Đàm Mặc vốn đã chịu quá nhiều tổn thương. Anh cự tuyệt cô, nói lời khó nghe với cô, lại chưa từng làm Kiều Lam tức giận quay lưng, mà chỉ có một sự cảm thông vô hạn với người con trai đã trải qua quá nhiều bất hạnh ấy. Đàm Mặc đã từng nghĩ, cô hẳn phải là một người sống trong hạnh phúc, mới có thể có được sự bao dung vô tận, lại như chưa từng hiểu được sự đời mà luôn muốn cứu giúp người khác như vậy.
Cho đến ngày Đàm Mặc được biết, cuộc sống của cô vốn cũng chẳng dễ dàng. Cô gái nhỏ bé ấy, tại sao lại có thể mạnh mẽ kiên cường trước mọi khó khăn của cuộc sống, lại cũng có thể mềm mại nhẫn nại xoa dịu những chiếc gai nhọn trên người anh. Đàm Mặc đi từ nghi hoặc đến biết ơn, rồi đến một sự rung động lạ lẫm anh chưa bao giờ hiểu được, nhưng đi kèm theo đó cũng là sự tự ti và bất an sâu sắc. Kiều Lam tốt đẹp như vậy, cô sẽ càng ngày càng tỏa sáng hơn, còn anh chỉ là một kẻ tàn tật, lại còn có bệnh tâm lý, nào có thể có một tương lai cho anh được ở bên cô?
Nếu như chưa bao giờ được tắm mình trong ánh sáng, có lẽ một người sẽ có thể cam chịu bóng tối mênh mông. Nhưng Kiều Lam đã mang ánh dương rạng rỡ đến, Đàm Mặc đã quen đắm chìm trong sự tươi sáng ấm áp đó, quen đến mức anh không bao giờ muốn rời xa Kiều Lam nữa.
“Thế giới này đều làm từng người ngã quỵ, nhưng rồi sẽ có những người mạnh mẽ đứng lên từ chính nơi họ gục ngã.” *
Cuộc đời Đàm Mặc đã trải qua quá nhiều tổn thương, đến mức chính anh cũng từng cho rằng mình đã gục ngã, cứ buông tay chờ cuộc sống kết thúc vậy thôi. Nhưng cũng chính anh lại quyết tâm đứng dậy, để đứng được trên đôi chân mình, để chống đỡ được cả thế giới khó khăn này mà bước đến bên cô gái ấy. Không những vậy, anh còn muốn trở nên toàn vẹn, xuất sắc, muốn bản thân mình cũng tỏa sáng như ánh dương mà Kiều Lam đã từng mang đến cho anh. Chỉ có như vậy, anh mới có đủ tự tin để ở bên cô đến hết cuộc đời này.
Có lẽ nếu câu chuyện kết thúc tại thời điểm Đàm Mặc hồi phục được đôi chân tàn phế, vững vàng đứng bên cạnh Kiều Lam và cho cô một tình yêu sâu sắc, vậy cũng đã đủ tốt đẹp. Nhưng khi đó Đàm Mặc vẫn chưa thực sự hiểu được, yêu một người, không chỉ có cố gắng trở nên tốt hơn vì người ấy, mà còn cần cả sự chấp nhận từ tận đáy lòng với những khiếm khuyết, những mảng tối trong tâm hồn của nhau.
Đàm Mặc đã chữa khỏi đôi chân, nhưng hội chứng Asperger là không thể thay đổi. Một bên là sự thiếu nhạy cảm trong giao tiếp, mờ mịt trong tình cảm; một bên còn có sự tự ti đã ăn sâu bén rễ từ quá khứ rằng anh không xứng đáng với Kiều Lam, luôn sợ cô sẽ bỏ anh mà đi nếu cô biết được anh mãnh liệt yêu cô, ham muốn độc chiếm cô đến thế nào. Đàm Mặc đã dựng lên cho mình những chiếc mặt nạ, giả bộ làm một “người bình thường”, để trưng ra với thế giới và với cả Kiều Lam, để che giấu bóng tối vẫn giằng xé trong lòng mình.
May mắn thay, người ở bên anh là Kiều Lam, là cô gái đã thích anh ngay từ những dòng chữ ban đầu trên trang sách, đã yêu anh ngay từ khi anh còn bệnh tật bất kham, đã chấp nhận tất cả con người anh dù tốt hay xấu, dù khỏe mạnh hay đau ốm… Là Kiều Lam vẫn luôn dùng tất cả tình yêu của cô để yêu anh. Là Kiều Lam vẫn luôn thông minh và thấu hiểu, dịu dàng mang ánh sáng chiếu lên bóng tối trong lòng anh, để anh hiểu được cách yêu cô và yêu chính bản thân mình.
“Nhật ký chăm sóc nhân vật phản diện ốm yếu” là một bộ truyện hay và đáng đọc. Cốt truyện ý nghĩa, tác giả chắc tay, edit mượt mà, không ngược đến thương tâm mà cũng không chỉ có ngọt ngào dễ đọc dễ quên. Mọi thứ đều vừa đủ để cuốn lấy người đọc qua từng chương truyện, qua sự thay đổi của Kiều Lam và Đàm Mặc, từ ban đầu là hai người mang đầy thương tích, đến quá trình họ dần chữa lành cho nhau, và đến cuối cùng khi họ thực sự hiểu được tình yêu và tâm hồn của nhau. Vô cùng đề cử mọi người cùng đọc và cảm nhận ạ.
____
*Trong review có trích dẫn lời bài hát Anthem – Leonard Cohen, tham khảo bản dịch “Tụng Khúc” tại damau.org; và trích dẫn từ tác phẩm A Farewell To Arms - Ernest Hemingway.
**Hội chứng Asperger (tiếng Anh: Asperger syndrome (AS), hay Asperger's) là một rối loạn phát triển thần kinh đặc trưng bởi những khó khăn đáng kể trong tương tác xã hội và giao tiếp phi ngôn ngữ, cùng với các kiểu hành vi và sở thích bị hạn chế và lặp đi lặp lại. Đây là một chứng rối loạn phổ tự kỷ (ASD) nhưng khác với các ASD khác bởi ngôn ngữ và trí thông minh tương đối không bị suy giảm. Mặc dù không cần thiết để chẩn đoán, nhưng sự vụng về về thể chất và cách sử dụng ngôn ngữ bất thường là phổ biến. Các dấu hiệu thường bắt đầu trước hai tuổi và thường kéo dài trong suốt cuộc đời của một người.
Bình luận truyện