Bữa tiệc Giáng Sinh này đã làm vơi đi phần nào những căng thẳng và áp lực mà kỳ thi mang đến. Mãi đến khi buổi tiệc kết thúc vào mười giờ tối, mọi người mới xách bàn ghế trở về phòng học, không ngừng bàn tán về những tiết mục ấn tượng tối nay.
Kiều Lam không yên lòng sờ soạng túi quần áo của mình một chút, cẩn thận tránh khỏi đám đông.
Cô tặng Đàm Mặc một quả táo, Đàm Mặc cũng tặng lại cho cô một quả táo. Một quả táo khiến Kiều Lam cầm mà nóng phỏng tay.
Kiều Lam vừa xách ghế trở lại phòng học vừa mông lung nghĩ, những gì cô nợ Đàm Mặc càng ngày càng nhiều không trả nổi rồi.
Ban đêm về đến nhà, Kiều Lam thấy cánh cửa phòng mình mở toang ra. Bà nội Kiều hùng hùng hổ hổ: “Suốt ngày khóa cửa, làm như mày đang giấu giếm cái gì trong đó vậy!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc đầu Kiều Lam định giấu chiếc dây chuyền Đàm Mặc tặng ở trong phòng. Bây giờ nhìn gian phòng bị bới tung lên như thế, cô lập tức thu hồi ý nghĩ này lại.
Kiều Lam cẩn thận cất chiếc hộp vào một góc dưới đáy cặp sách, kéo khóa lên, đặt cặp sách lên tủ đầu giường.
Hôm sau mới chính thức là Giáng Sinh. Đám học sinh dường như vẫn chưa hết vui vẻ sau ngày lễ. Bầu không khí này có lẽ sẽ giảm bớt sau khi nghỉ Tết Nguyên Đán xong.
Đặc biệt là lớp 10.
Tiết tự học buổi sáng lại là tiết Ngữ Văn của giáo viên chủ nhiệm. Chủ nhiệm lớp đang đứng trên bàn giáo viên tận tình khuyên bảo học sinh chấn chỉnh lại mình. Chỉ còn mười ngày nữa là thi cuối kỳ. Đám học sinh vâng vâng dạ dạ, đợi chủ nhiệm lớp đi rồi thì lại tiếp tục nói chuyện, còn có vài người lén chơi điện thoại di động.
Trường liên cấp không cho phép học sinh dùng điện thoại trong giờ học, nhưng cấm thì cấm, hơn một nửa học sinh trong lớp vẫn mang theo điện thoại di động, mỗi ngày chơi trò cút bắt với giáo viên chủ nhiệm lớp và chủ nhiệm khối.
Sau đêm Giáng Sinh hôm qua, tuyết rơi suốt cả đêm. Buổi sáng đi trên sân trường, một vùng tuyết trắng xóa.
Vừa hết tiết tự học, đám học sinh không kìm được nữa vọt ra ngoài phòng học chơi ném tuyết. Đặc biệt lớp 13 nằm ở lầu một, càng được trời ưu ái hơn.
Gần ba phần tư số học sinh trong lớp đã chạy ra ngoài chơi, trong phòng học chỉ còn lại lác đác mấy người còn ngồi tại chỗ. Người đọc sách học bài, người lén chơi điện thoại di động. Như thường lệ, Kiều Lam lấy sách bài tập ra làm bài. Mãi đến khi Đàm Mặc đến, cô mới ngước mắt lên chào anh.
Phương Bắc đã bắt đầu vào đông, bên ngoài phòng học rất lạnh. Bản thân Kiều Lam phải mặc quần áo rất dày, nhưng nhìn sang Đàm Mặc, anh vẫn ăn mặc cực kỳ phong phanh như cũ. Đàm Mặc vừa mới từ bên ngoài bước vào, lúc ngồi xuống ghế, Kiều Lam có thể cảm nhận được khí lạnh tỏa ra từ trên người anh.
Kiều Lam cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên xe lăn của Đàm Mặc. Anh không mang găng tay. Đôi tay vốn xanh xao dường như trắng bệch so với bình thường.
Đàm Mặc vừa ngẩng đầu đã thấy Kiều Lam đang nhìn chằm chằm vào tay mình. Anh muốn rút tay lại theo bản năng, liền nghe Kiều Lam hỏi: “Mặc như vậy không lạnh sao?”
Đàm Mặc thành thật lắc đầu: “Không lạnh.”
Đàm Mặc thật sự cảm thấy không lạnh. Anh đặc biệt mẫn cảm với gió và ánh nắng mặt trời, nhưng với cảm giác nóng lạnh thì không được như thế. Bác Trần luôn muốn anh mặc dày hơn một chút, nhưng khi mặc lớp quần áo dày cộp ấy lên trên người, cảm giác vải vóc siết lấy da thịt làm anh không thoải mái.
Nhưng đúng là ngón tay bị lạnh đến đông cứng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Khi nói chuyện, Đàm Mặc luôn có thói quen nhìn chằm chằm đối phương. Trước kia rất nhiều người cảm thấy hành động này của anh quái dị, nhưng Kiều Lam lại không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì. Đàm Mặc cứ thế vừa nhìn Kiều Lam vừa nói chuyện với cô, ánh mắt không tự chủ được rơi vào trên cổ Kiều Lam.
Cô không đeo gì trên cổ cả.
Đàm Mặc đột nhiên im lặng.
Kiều Lam bị ánh mắt trực tiếp của anh làm cho sửng sốt. Theo ánh mắt của Đàm Mặc, lúc này Kiều Lam mới phát hiện là anh đang nhìn vào cổ mình, ngẩn người mấy giây mới phản ứng lại được, cô vội vàng giải thích: “Mình sợ làm hỏng nó nên không đeo.”
Nói xong liền mở cặp sách, cẩn thận lấy chiếc hộp nhỏ từ dưới đáy chiếc cặp ra.
Chiếc hộp được mở ra. Một chiếc dây chuyền bằng ngọc tinh xảo nằm gọn trong lớp nhung lót của chiếc hộp nhỏ.
Đàm Mặc thấy Kiều Lam lấy hộp quà ra từ trong cặp, rồi lại nhìn chiếc dây chuyền làm bằng ngọc kia một lúc lâu, đột nhiên đưa tay cầm lấy chiếc hộp.
Anh lấy mặt dây chuyền làm bằng ngọc ra khỏi hộp, sau đó xuyên dây đỏ vào [1]. Làm xong rồi thì đưa cho Kiều Lam.
[1] Hình minh họa ở cuối chương.
Kiều Lam ngẩn người, vội vàng giải thích: “Ngày nào mình cũng phải đi làm thêm, không cẩn thận sẽ làm hỏng mất.”
“Không sao đâu.” Đàm Mặc vẫn duy trì động tác trên tay, hơi đưa về phía trước một chút: “Đeo vào.”
Kiều Lam nhìn chằm chằm chiếc dây chuyền bằng ngọc trên tay thiếu niên một lúc lâu, sau đó lại nhìn khuôn mặt của thiếu niên trước mắt, đưa tay nhận lấy dây chuyền ngọc, đeo dây đỏ vào cổ.
Tâm trạng vừa căng thẳng lại bướng bỉnh của thiếu niên rốt cuộc cũng dần dần trở lại bình thường. Có lẽ anh muốn cười, nhưng lại không biết phải làm sao, khóe môi hơi nhếch lên tạo thành một đường cong kỳ lạ.
Kiều Lam không đeo dây chuyền. Đàm Mặc không khỏi lo lắng, có phải là Kiều Lam không thích nó không.
Kiều Lam đưa hai tay ra sau cổ để đeo dây chuyền, động tác hơi lóng ngóng, sợ không cẩn thận sẽ làm rơi mất. Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh lớp. Trong phòng học chỉ có năm sáu người, người cách họ gần nhất là Bùi Ninh tính cách hướng nội, không ra ngoài chơi. Kiều Lam do dự một chút rồi nói: “Hay là thôi, để về nhà rồi đeo.”
Đàm Mặc vẫn cứ nhìn cô, không nói lời nào.
Kiều Lam không còn cách nào khác, chỉ có thể quay đầu nói với Đàm Mặc: “Vậy thì cậu giúp mình đi. Tự mình không đeo được.”
Đàm Mặc vừa mới bình tĩnh lại chưa được bao lâu thì bỗng nhiên cô lại nói như thế. Trong lúc nhất thời, anh sững sờ không kịp phản ứng.
Giúp… Giúp gì cơ… Giúp Kiều Lam đeo dây chuyền sao…
Ngón tay không khỏi run lên, đưa về phía trước rồi lại ngập ngừng rụt lại.
Anh không dám.
Tất cả mọi người đều đã ra ngoài chơi, năm sáu người còn lại trong lớp cũng ai làm việc nấy, chỉ có Bùi Ninh ngồi gần họ nhất dường như cảm nhận được gì đó, vô thức nhìn thoáng qua Kiều Lam và Đàm Mặc bên này, choáng váng một lúc lâu mới thử hỏi: “Có muốn mình giúp không?”
Đàm Mặc đột nhiên vươn tay ra giữ chặt lấy sợi dây đỏ.
“Không cần.”
Kiều Lam vội vàng cúi thấp người xuống để Đàm Mặc đeo dây chuyền cho mình.
Bùi Ninh bên kia ngơ ngác quay về chỗ, nhưng sau đó nhịn không được lại nhìn về phía Đàm Mặc và Kiều Lam.
Chỉ là giúp Kiều Lam đeo dây chuyền thôi, vẻ mặt của Đàm Mặc lại trịnh trọng đến mức làm người ta căng thẳng, sợ anh không cẩn thận sẽ làm rớt mất mặt dây chuyền.
Đàm Mặc đúng là rất căng thẳng.
Trong khoảng thời gian này ngồi cùng bàn với Kiều Lam, bọn họ đã cùng nhau giải bài, Kiều Lam cũng đã nhờ Đàm Mặc đánh thức cô khi cô ngủ gật. Đàm Mặc luôn cảm thấy như vậy đã đủ thân thiết, nhưng bây giờ, bọn họ còn có thể cách nhau gần như vậy.
Ngón tay lạnh buốt của Đàm Mặc lóng ngóng cầm lấy sợi dây đỏ. Sau khi đầu ngón tay của anh không cẩn thận chạm phải làn da ấm áp của Kiều Lam, nó càng bất giác run lên khe khẽ.
Thỉnh thoảng Kiều Lam có thể cảm nhận được ngón tay lạnh buốt của thiếu niên chạm vào cổ mình. Cô muốn hỏi Đàm Mặc rằng anh thật sự không lạnh sao, nhưng dường như cảm thấy thiếu niên đang căng thẳng, Kiều Lam lại ngồi yên không nói lời nào, không quấy rầy đến Đàm Mặc.
Một lúc sau, Đàm Mặc mới như thể trút được gánh nặng: “Xong rồi.”
Anh nhanh chóng ngồi đàng hoàng lại, nhưng một lúc sau lại nhịn không được mà nhìn thoáng qua phía Kiều Lam. Thấy cô cười, rồi lại nhìn chiếc dây chuyền đang đung đưa trên cổ cô, đôi mắt lạnh lùng lúc này mới được phủ thêm chút ấm áp.
Loại cảm giác này rất kỳ diệu, hệt như lúc nhìn thấy tên của mình và Kiều Lam được đặt cùng một chỗ, Đàm Mặc cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn không nói thành lời.
Sau tiết học thứ hai, mặt trời rốt cuộc cũng xuất hiện trên bầu trời âm u lạnh lẽo. Tuyết từ từ tan ra, đám học sinh vừa mới nghịch tuyết cả buổi sáng lúc này cũng dần mất đi hứng thú, quay về phòng học, ríu ra ríu rít nói chuyện với nhau, một lần nữa chuyển chủ đề về bữa tiệc tối hôm qua.
Buổi tối hôm qua có gần hai mươi tiết mục được biểu diễn, trong đó có rất nhiều trai xinh gái đẹp. Ví dụ như Tống Dao lớp 13, Sở Tĩnh lớp 1 và những nữ sinh xinh đẹp khác. Còn có cậu chàng nổi tiếng Hách Anh của lớp 5 bị chủ nhiệm lớp chộp đến bắt diễn một tiểu phẩm.
Hách Anh vào vai một tên phú nhị đại có dáng vẻ lưu manh, mượn chủ đề có tính thời sự lúc đó cùng câu thoại kinh điển “Cha tao là Lý Cương” [2], để lại ấn tượng sâu sắc cho các bạn học tham dự buổi tiệc đêm đó.
[2] Câu thoại “Cha tao là Lý Cương” là ví dụ cho việc con cháu quan chức lợi dụng vị thế “con ông cháu cha” để tung hoàng ngang dọc.
Các chàng trai cô gái mười lăm, mười sáu tuổi luôn tràn đầy hứng thú với những người xinh trai đẹp gái. Bữa tiệc