Khác với tình trạng thưa thớt khi mọi người đi điểm danh ở học kỳ trước, năm thứ hai chia lớp lại, đám học sinh hăng hái chen chúc nơi bảng thông báo dưới khu dạy học, tìm kiếm tên mình trong một đống danh sách lớp.
Không giống với ban xã hội bên kia, vì ban tự nhiên có quá nhiều lớp nên học sinh càng chen lấn nhau đến không thở nổi.
Kiều Lam nắm khá rõ thành tích của mình, vậy nên cô tìm thẳng đến danh sách lớp 18 và lớp 28. Ở danh sách lớp 18, cô không chỉ tìm thấy tên của mình mà còn tìm được tên của Đàm Mặc.
Kiều Lam hài lòng lùi ra khỏi đám đông, chuẩn bị đi tìm lớp. Bỗng, từ phía sau có người gọi tên cô một cách không chắc chắn lắm.
“Kiều Lam?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Lam quay đầu lại, nhìn thấy Trần Diệu Dương và đám Tần Dương, Lý Phàm cùng mấy tên con trai khác.
Dù đã phân ban nhưng dường như đám bạn kia không hề bị ảnh hưởng một chút nào, vẫn tụ tập cùng một chỗ, khiến đám con gái xung quanh liên tục nhìn về phía bên này, nhưng Tần Dương lại để ý thấy có nhiều nam sinh và nữ sinh đều đang nhìn về một hướng khác.
Cô gái kia quá chói mắt.
Mùa hè vừa mới trôi qua, thời tiết vẫn còn hơi oi bức, học sinh đi điểm danh không mặc đồng phục rộng thùng thình. Cô gái mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, phía dưới là chiếc quần jeans chín tấc, dưới chân là đôi giày vải trắng hết sức bình thường mà mọi người thường hay mang, nhưng ở cô vẫn toát lên sức hút khiến người khác phải ngắm nhìn.
Dáng người đó, tỉ lệ cơ thể đó, cả đôi chân kia, tất cả đều cực kỳ nổi bật.
Nam nữ ở độ tuổi này luôn tràn đầy hứng thú với cái đẹp, đám Tần Dương không khỏi nhìn cô nhiều hơn một chút. Bọn họ không nhận ra cô ngay, còn quay lại hỏi nhau đây là em gái lớp nào, sao trước đây chưa từng được gặp.
Nhưng đến khi cô gái kia đi ra khỏi đám đông, nhìn thấy khuôn mặt vừa quen thuộc lại lạ lẫm đó, ngay cả Trần Diệu Dương lúc nào cũng tự nhiên bình tĩnh cũng phải giật mình.
Rốt cuộc bọn họ cũng biết mọi người đang nhìn ai.
Vẻ ngoài vẫn quen thuộc như vậy, thế nhưng cả người lại không giống với trước đây. Cô gái có làn da trắng muốt, ngũ quan tinh xảo, dù mái tóc đuôi ngựa được buộc lên đã để lộ cả khuôn mặt, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến sự xinh đẹp của cô gái.
Một số cô gái có nét đẹp dịu dàng giống như Tống Dao, vẻ ngoài không có điểm gì gây ấn tượng quá mạnh, nhìn thoáng qua có lẽ sẽ không khiến người ta phải cảm thán trầm trồ, nhưng nhìn lâu lại rất thu hút; một số cô gái khác lại có một vẻ đẹp rất hài hòa, không có gì quá nổi bật nhưng lại cực kỳ ưa nhìn.
Nhưng Kiều Lam thì khác, chỉ cần nhìn thoáng qua một chút thôi cũng sẽ bị ấn tượng sâu sắc với vẻ đẹp của cô. Vẻ đẹp của Kiều Lam có thể khiến hầu hết những người có thẩm mỹ bình thường phải trầm trồ chỉ qua một ánh nhìn, đặc biệt là đôi mắt kia. Con ngươi của cô đen nhánh, đuôi mắt hơi nhếch lên làm nổi bật làn da trắng muốt hiện tại, trông thu hút đến mức không thể nói thành lời.
Lúc Tần Dương gọi tên Kiều Lam, cậu ta không dám chắc lắm, mãi đến khi cô gái khẽ gật đầu với bọn họ rồi quay người rời đi.
Kiều Lam đi rồi, đám học sinh xung quanh mới bắt đầu nghị luận: “Đó là Kiều Lam sao?”
“Mình không biết. Mình chỉ biết Kiều Lam học rất giỏi thôi, thì ra cậu ấy còn xinh đẹp như vậy sao?”
“Lúc trước cậu ấy không có xinh như vậy…”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đám Trần Diệu Dương đứng sững tại chỗ một lúc lâu, Lý Phàm mới bày ra dáng vẻ “đã nói rồi mà”: “Mình đã từng nói gì hả? Lúc trước mình đã nói với các cậu là ngũ quan của Kiều Lam cực kỳ đẹp rồi mà, chỉ cần trắng hơn một chút thôi thì chắc chắn là không thua kém gì Tống Dao cả, các cậu còn không tin. Giờ thì sao, đã tin chưa?”
“Mình thật sự cảm thấy là Tống Dao, còn cả Thịnh Thi Lộ nữa, tất cả đều không bằng Kiều Lam.”
“Không phải mỗi mình cậu thấy vậy đâu, mình cũng thế. Nhất là dáng người, hoàn toàn áp đảo hai người còn lại luôn… Ôi Trần Diệu Dương, không phải là mình chê gì Tống Dao đâu, Tống Dao và Kiều Lam không cùng một kiểu…”
Trần Diệu Dương âm thầm nhìn thoáng qua hướng Kiều Lam rời đi: “Cậu ấy học lớp mấy?”
“Ai cơ? Tống Dao hả? Lúc nãy không nghe được hả? Cậu ấy học lớp 8.”
Trần Diệu Dương: “… Cái này thì mình biết rồi, mẹ nó mình đang hỏi Kiều Lam.”
“A a, vậy để mình đi xem thử.” Tần Dương cao một mét chín chen vào đám đông, không được bao lâu đã chui ra: “ĐM, Kiều Lam cũng học lớp 18 chung với cậu đó.”
Trần Diệu Dương hơi nheo mắt. Cũng không có gì quá ngạc nhiên, dù sao Kiều Lam cũng có 50% khả năng vào lớp 18.
Kiều Lam tìm được lớp 18 ở lầu một của khu dạy học số 2. Chủ nhiệm lớp mới đang ngồi trên bàn giáo viên điểm danh từng học sinh một. Trong lớp đã có rất nhiều học sinh, ai ai cũng cực kỳ háo hức. Học sinh nào bước vào lớp cũng quay lại nhìn xem có phải người quen hay không.
Lúc Kiều Lam bước vào, phòng học im lặng trong chốc lát. Một vài người ngơ ngác nhìn Kiều Lam, lập tức cảm thấy rằng có lẽ là cô đã đi nhầm lớp.
Dù sao thì đây cũng là ban tự nhiên.
Cuối cùng khi có người nhận ra đây là người lúc nào cũng đứng thứ hai toàn khối – Kiều Lam thì mọi người chỉ còn lại sự ngạc nhiên và phấn khích. Người ta luôn cảm thấy kích động khi nhìn thấy học bá và mỹ nữ, Kiều Lam đây lại là sự kết hợp của cả hai, mọi cảm xúc càng được nhân đôi lên.
Lúc Hách Anh bước vào lớp, cậu nhận ra bóng lưng của Kiều Lam ngay lập tức.
Khoảng một năm trước trong một lần kiểm tra nào đó, cậu đã từng ngồi ngay sau lưng Kiều Lam, ngẩn người nhìn chằm chằm ót cô gần nửa tiếng đồng hồ. Lần kiểm tra đó là lần cậu đạt được điểm Toán cao nhất từ trước đến giờ.
Hách Anh vốn dễ làm thân với người khác. Vì lần kiểm tra đó, cậu luôn có một loại ảo giác rằng mình và Kiều Lam rất quen thuộc với nhau, sau này tình cờ gặp Kiều Lam trên đường, cậu luôn chủ động lên tiếng chào hỏi.
Bây giờ vừa vào lớp đã nhìn thấy Kiều Lam, Hách Anh vờ như không nghe thấy những tiếng thì thầm rằng tại sao cậu lại ở đây mà bước thẳng đến chỗ Kiều Lam, ngồi xuống chiếc ghế sau lưng cô. Cậu khều khều Kiều Lam, nở một nụ cười xứng đáng được đi đóng quảng cáo P/S: “Vừa thấy mái tóc đuôi ngựa này là mình biết ngay đó là cậu mà. Tụi mình học chung một lớp, sau này xin được giúp…”
Cô gái ngồi phía trước đột nhiên xoay đầu lại, Hách Anh không kịp đề phòng mà lạc vào đôi mắt phượng cực kỳ thu hút kia.
Một câu “Xin được giúp đỡ nhiều hơn” còn chưa nói hết, nhìn khuôn mặt xinh đẹp để lại ấn tượng sâu đậm của cô, Hách Anh bình