Kiều Lam không phải một người hay để lộ cảm xúc. Nhưng giờ phút này, khi nhìn thấy Đàm Mặc đang đứng và đi như những người khác, cô không cầm được nước mắt.
Từ tháng một đến tháng chín bây giờ đã gần hai trăm ngày đêm. Đàm Mặc chưa từng nói anh muốn đi đâu, cũng không hề nói mình sẽ trở về. Có đôi lúc, Kiều Lam thật sự nghĩ rằng Đàm Mặc có thể sẽ không trở lại nữa.
Đối với những người khác mà nói, họ chỉ sửng sốt và kinh ngạc khi Đàm Mặc lại trở về một lần nữa và đứng lên. Nhưng đối với Kiều Lam, giây phút khi gặp lại Đàm Mặc, trái tim lơ lửng cuối cùng kia rốt cuộc cũng dần dần quay trở lại như ban đầu.
Sau lưng bỗng có lối về và nơi để nương tựa.
Bên ngoài phòng học có rất nhiều học sinh đẩy cửa nhìn vào trong. Xôn xao bàn tán. Ngược lại, trong phòng học lại cực kỳ yên tĩnh, hầu như tất cả mọi người đều đang dán mắt vào Đàm Mặc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vẻ ngoài của anh vốn cực kỳ xuất sắc, chỉ là mọi người lại bỏ qua điều đó vì đôi chân tàn tật của anh. Nhưng bây giờ, anh đứng lên như bao người khác, thân hình cao gầy, đôi chân thon dài, nước da của thiếu niên lại rất trắng, khuôn mặt luôn bị mọi người xem nhẹ bỗng tăng lên không chỉ một bậc. Nhìn sang, mọi người lập tức cảm nhận được hai chữ.
Kinh diễm.
Đàm Mặc đứng lên hoàn toàn không thua Hách Anh và Trần Diệu Dương, thậm chí anh còn chói mắt hơn cả bọn họ.
Bởi vì trước khi Đàm Mặc đứng lên, tất cả mọi người đều gọi anh bằng hai chữ, thiên tài.
Sự yên tĩnh xung quanh duy trì được mười mấy giây thì lại trở về ầm ĩ, dù rằng thỉnh thoảng còn rất nhiều người nhìn về phía bên này.
Bạch Ngọc vừa rồi còn nói muốn ngồi cùng bàn với Kiều Lam, không rõ tại sao, cô ấy lập tức bật ra khỏi chiếc ghế bên cạnh Kiều Lam, nói với cô: “Sao đột nhiên Đàm Mặc lại trở về? Cậu có biết là cậu ấy muốn về không? Được rồi được rồi. Đàm Mặc về, hai cậu cứ tiếp tục ngồi cùng bàn với nhau đi…”
Trước khi Đàm Mặc trở về, Bạch Ngọc cảm thấy Kiều Lam ngồi chung với ai cũng không có vấn đề gì cả. Nhưng Đàm Mặc vừa trở lại, vị trí kia dường như lập tức trở thành chỗ ngồi dành riêng cho anh.
Đàm Mặc cảm ơn Bạch Ngọc, nhấc đôi chân dài đi đến bên cạnh Kiều Lam, nói “Mình đã về rồi”. Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt ướt sũng của cô, Đàm Mặc thoáng giật mình, trái tim vừa chua lại vừa chát.
Ánh mắt của anh hơi run lên. Hai trăm ngày đêm. Mỗi ngày phục hồi chức năng xong toàn thân rã rời nằm trên giường, không một ai biết anh nhớ cô bao nhiêu. Mỗi khi Kiều Lam gọi điện thoại đến, nghe giọng nói trong ống nghe, Đàm Mặc chỉ ước gì mình có thể về nước ngay lập tức.
Quá nhớ cô.
Mắt cô gái hơi đỏ lên, đôi mắt đen láy kia đẫm một tầng hơi nước, đẹp đến mức khiến Đàm Mặc muốn hôn đi tất cả vệt nước mắt kia.
Nhưng anh không thể. Đàm Mặc rũ mắt, lấy một chiếc khăn tay sạch sẽ ra đưa cho Kiều Lam. Kiều Lam lại như thể chưa hoàn hồn lại. Cô nhận lấy chiếc khăn rồi nắm trong tay, ánh mắt vẫn nhìn anh không rời. Đàm Mặc ngẩn người. Một lúc lâu do dự, anh lại rút ra một tờ giấy. Những ngón tay cầm khăn giấy rõ ràng cứng đờ không tưởng nổi nhưng Đàm Mặc vẫn cố gắng đi đến gần, dịu dàng lau sạch những vệt nước dưới mắt cô gái.
Lúc này Kiều Lam mới nhận ra là sự ngơ ngẩn vừa rồi đã dần dần biến mất toàn bộ. Cô nhìn khuôn mặt cực kỳ tuấn tú đang cách cô rất gần của thiếu niên, có thể nghe được tiếng tim đập rõ ràng hơn bình thường nơi lồng ngực.
Bây giờ vẫn đang ở trong lớp, xung quanh có lẽ sẽ có bạn học nhìn qua, nhưng Kiều Lam lại không muốn đẩy Đàm Mặc ra.
Tâm trạng của cô cực kỳ bất ổn. Cô cần sự quan tâm như thế này. Kiều Lam thậm chí còn có loại xúc động muốn ôm lấy Đàm Mặc để có thể hoàn toàn bình tĩnh lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng xung quanh có rất nhiều người, Kiều Lam bỗng cảm thấy những người bạn thân thiết kia hơi chướng mắt.
Lau khô nước mắt, Đàm Mặc hơi lưu luyến dời tay đi. Anh giấu đi sự quyến luyến trong mắt, giọng nói bình thản hết sức có thể: “Được rồi.”
Kiều Lam chớp chớp mắt, sau khi hít một hơi thật sâu, cô nằm sấp trên bàn, sau đó xoay mặt qua về hướng Đàm Mặc, nói: “Thế nên cậu rời đi lâu như vậy là để phục hồi chức năng sao?”
“Ừ.” Đàm Mặc gật đầu: “Về chiều hôm qua, muốn cho cậu một bất ngờ.” Đàm Mặc nói, mắt đảo qua đám học sinh thỉnh thoảng lại nhìn về phía bên này. Anh đổi thành tư thế như Kiều Lam. Lập tức, Đàm Mặc bị cảm giác thân mật không rõ ràng này bao phủ.
Nhịp tim của anh rất nhanh, không chỉ bởi vì hành động cố ý thân mật không nhịn được này của mình, mà đây là lần đầu tiên anh có can đảm thân thiết với Kiều Lam trước mặt những người khác.
Anh đã đứng lên, có thể đi lại. Ngoại trừ Kiều Lam ra, không ai biết rằng anh mắc hội chứng Asperger, cảm thấy rằng anh không phải một người bình thường hay hành động của anh quái dị nữa. Cho dù có người phát hiện anh thích Kiều Lam thì cũng sẽ không còn ai châm biếm cô nữa cả.
Thâm chí anh còn cố ý muốn làm như vậy.
Anh không dám và cũng không muốn để cho Kiều Lam biết tâm ý của mình, thế nhưng anh lại muốn tất cả những người còn lại ngoại trừ cô biết được điều đó. Đặc biệt là những nam sinh cũng ôm suy nghĩ giống như anh, thích cô.
Đàm Mặc biết rằng từ giây phút mình bước vào phòng học, ánh mắt của Hách Anh chưa từng rời khỏi mình. Hách Anh càng nhìn, Đàm Mặc càng không nhịn được mà muốn lại gần Kiều Lam hơn nữa.
Kiều Lam hoàn toàn không biết sự thay đổi to lớn của Đàm Mặc sau khi anh đứng lên – lòng chiếm hữu lớn và sự mạnh mẽ. Cô cong mắt cười: “Thật sự rất mừng.” Nhưng đảo mắt nghĩ đến điều gì đó, cô lại tỏ vẻ đau lòng, nói: “Phục hồi chức năng rất đau phải không? Mình nghe nói bình thường phục hồi chức năng còn đau hơn cả lúc bị thương nữa.”
Cô đang quan tâm và đau lòng cho anh đúng không.
Đàm Mặc cảm thấy trái tim cằn cỗi của mình như thể vừa được nhỏ vào một giọt sương ngọt. Anh bỗng không nhịn được mà muốn cô đau lòng hơn một chút nữa.
“Rất đau.” Đàm Mặc nhìn chằm chằm Kiều Lam