Lời đe dọa đẫm máu của Đàm Mặc lập tức khiến mẹ Kiều sợ hãi, chút lo lắng vừa rồi lại trỗi dậy.
Người liên hệ với bà ta lúc trước là người đàn ông trung niên đứng sau cậu thiếu niên kia.
Mẹ Kiều gặp được người đàn ông trung niên này khi bà ta đến trường tìm Kiều Lam. Người đàn ông trung niên này tìm đến bà ta, nói ông có thể giúp bà ta trả tiền nguồn thận cho Kiều Nguyên.
Đối với mẹ Kiều mà nói thì điều này quả thật là niềm vui từ trên trời rơi xuống.
Sau khi về nhà, bà nội Kiều vui vẻ nói chắc chắn là ông trời không đành lòng để cho cháu ngoan của bà ta chịu khổ, cho nên mới bảo người có lòng tốt đến cứu nó. Mẹ Kiều vui vẻ được vài ngày thì từ từ nhận ra có điều gì đó không ổn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng người đàn ông trung niên kia không tiết lộ gì, mẹ Kiều cũng không dám hỏi thêm. Giác quan thứ sáu của bà ta đoán rằng có thể chuyện liên quan đến Kiều Lam nhưng bà ta không quá dám nghĩ theo hướng đó.
Chị Hai Kiều nằng nặc gả cho một người đàn ông giàu có như vậy mà cũng chẳng đem được lợi ích gì về cho gia đình, càng khỏi nói đến Kiều Lam. Cùng lắm là nói chuyện yêu đương mà thôi, ai có thể vì thích một con nhóc mà bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy chứ!
Mãi đến khi Đàm Mặc nói rõ yêu cầu của mình, mẹ Kiều cuối cùng cũng có thể xác định, thiếu niên này là vì Kiều Lam nên mới giúp Kiều Nguyên!
Lòng mẹ Kiều chấn động. Mặc dù trước đó bà ta đã đoán được thằng nhóc bạn trai của Kiều Lam chắc chắn là có tiền nhưng tuyệt đối không thể ngờ là cậu ta lại giàu có như vậy. Mấy chục vạn trong mắt người ta cũng giống như mấy đồng mà thôi.
Biết được điều ấy, tâm tư của mẹ Kiều lập tức bay đi xa.
Có vẻ như bạn trai nhỏ của Kiều Lam còn giàu có hơn cả nhà chị Hai Kiều, hơn nữa tình cảm của cậu ta đối với Kiều Lam còn cực kỳ sâu đậm…
Hai mắt mẹ Kiều sáng lên.
Rốt cuộc Kiều Lam vẫn là con gái bà ta, lần này thiếu niên kia có thể vì Kiều Lam mà tìm nguồn thận cho Kiều Nguyên, vậy sau này không chừng có thể dựa vào Kiều Lam mà lấy được nhiều lợi ích hơn nữa. Lúc đầu mẹ Kiều cảm thấy mình có chuyện muốn cầu cạnh thiếu niên này nên nói chuyện khúm núm với Đàm Mặc một chút. Đến khi biết được mục đích của Đàm Mặc rồi, bà ta lập tức cảm thấy rằng mình đã có thêm sức mạnh, bỗng có cảm giác Đàm Mặc muốn cầu cạnh bà ta.
Ai bảo bà ta là mẹ ruột của Kiều Lam cơ chứ?
Không chừng sau này sẽ là mẹ vợ của thiếu niên này.
Thiếu niên này nhiều lắm cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, rốt cuộc vẫn là một thằng nhóc, dễ đối phó hơn nhiều so với tên già đời bốn mươi tuổi nhà chị Hai Kiều kia.
Mẹ Kiều đang đắc ý tính toán trong lòng, định ra điều kiện.
Thiếu niên này muốn bà ta cắt đứt quan hệ với Kiều Lam, mẹ Kiều thầm nghĩ bà ta cứ đồng ý, sau này lại tìm Kiều Lam nữa thì có thể làm gì, nào ngờ chỉ với một câu Đàm Mặc đã làm mẹ Kiều sợ hãi đến quên sạch bóng mọi thứ.
Móc ra???!!!
Đây là xã hội pháp chế! Sao lại có thể coi trời bằng vung như vậy!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mẹ Kiều không dám tin trừng mắt nhìn Đàm Mặc. Nhưng thái độ ung dung của thiếu niên này đang nói rõ ràng với bà ta là anh không nói đùa.
Bác Trần thêm mắm dặm muối đúng lúc: “Các người không tin thì có thể thử xem. Đúng rồi, suýt nữa quên mất một chuyện. Lúc trước hình như chị Hai Kiều có giới thiệu một người cho Kiều Lam. Nếu như nhớ không lầm, là họ La, hiện giờ gia đình đã phá sản đúng không?”
Cha mẹ Kiều kinh hãi tột độ.
Đương nhiên là bọn họ biết chuyện nhà La Niên phá sản. Lúc trước nhà họ La phá sản, mẹ Kiều còn nói rằng may mắn không gả Kiều Lam đến nhà họ La, nếu không sẽ lỗ lớn.
Thì ra chuyện nhà La Niên phá sản không phải ngẫu nhiên mà là bởi vì thiếu niên trước mắt này?
Cuối cùng cha mẹ Kiều cũng sợ hãi, cảm thấy rằng lời đe dọa vừa rồi của thiếu niên này hình như không phải trò đùa.
Mẹ Kiều sợ hãi nuốt nước bọt, có chút do dự. Cha Kiều lại vội vội vàng vàng nói: “Chỉ cần có thể cứu con trai tôi, sau này chúng tôi tuyệt đối sẽ không đi tìm Kiều Lam!”
Mẹ Kiều gấp gáp túm lấy tay áo cha Kiều bảo ông ta đừng xúc động. Cha Kiều quay lại trừng mắt nhìn bà ta, thấp giọng nói một cách hung ác: “Con trai quan trọng hơn hay tiền quan trọng hơn!”
Mẹ Kiều chấn động, không còn dám nhiều lời nữa.
Cha Kiều cười với Đàm Mặc, nói: “Vậy bây giờ có phải là chúng ta nên đến bệnh viện…”
“Không cần gấp.” Đàm Mặc thản nhiên nói.
“Sao lại không gấp!”
Mẹ Kiều nhịn không nổi nữa, cau mày nói: “Chúng tôi đều đã đồng ý rồi!”
Bác Trần thật sự không kìm được mà nói thay Đàm Mặc: “Thiếu gia của chúng tôi vừa mới nói rồi, để con trai bà được chữa trị thì yêu cầu là hai người phải từ bỏ quyền nuôi dưỡng và giám hộ đối với Kiều Lam, sau đó tách hộ khẩu với cô bé. Sau khi tất cả những điều này được hoàn thành thì mới làm phẫu thuật cho con trai bà.”
“Vậy không được!”
Mẹ Kiều hoàn toàn bác bỏ: “Khám bệnh cho con trai tôi trước, nếu con trai tôi không ổn thì tôi sẽ không đồng ý!”
Đàm Mặc cười như không cười mà nhìn mẹ Kiều: “Bà đang uy hiếp tôi sao?”
“Tôi…” Mẹ Kiều sững sờ. Trong phút chốc, bà ta không kịp nhận ra mình đã nói sai điều gì, quay đầu đã thấy dáng vẻ như muốn