Đây là một sự hiểu lầm tuyệt đẹp.
Cô thật sự chỉ đang học nhu đạo mà thôi.
Lam Lam mệt tâm nhưng Lam Lam không giải thích.
Không có gì cần phải giải thích cả. Thứ nhất, cô và Đàm Mặc là người yêu. Thứ hai, cô và vị huấn luyện viên kia không quen biết. Không cần phải giải thích.
Chỉ là mặt hơi nóng lên mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen247. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đàm Mặc còn bình tĩnh hơn cả Kiều Lam. Có khi mục đích của vị thiếu niên này khi dạy nhu đạo cho Kiều Lam vốn không đơn thuần, một tay nắm cả eo cô, không hề có chút chật vật nào khi bị khuất phục hết. Thậm chí anh còn rất hưởng thụ hỏi Kiều Lam có học nữa hay không.
“Không học nữa.” Kiều Lam lật mình khỏi người Đàm Mặc, gò má vẫn nóng bừng.
Cô mười tám tuổi rồi, học cái này thì hơi muộn. Hơn nữa cô không phải Đàm Mặc. Đàm Mặc không cần học cũng có thể dễ dàng giành được vị trí nhất khối, cô thì không thể. Vì giữ vững hạng nhì khối, không bị Trần Diệu Dương vượt qua, Kiều Lam không hề dám lơ là trong việc học một chút nào.
Hơn nữa cô còn muốn thi vào trường đại học tốt nhất, cùng Đàm Mặc đến trường đại học tốt nhất.
Vậy nên mới nói có bạn trai quá ưu tú quả thật cực kỳ áp lực. Nghĩ đến đây, Kiều Lam lại nhớ tới những lời Đàm Mặc nói lúc trước. Cô càng không thể hiểu được tại sao một Đàm Mặc ưu tú như vậy lại tự ti đến thế.
Kiều Lam thở dài: “Bây giờ vẫn nên học tập cho giỏi, hơn nữa mình cũng không nhất thiết phải học (nhu đạo) mà, không phải có cậu rồi sao.” Giọng Kiều Lam mềm nhũn. “Cậu sẽ bảo vệ mình mà phải không?”
Đàm Mặc ngẩn người, sau đó ánh mắt anh dịu dàng đến kỳ lạ. Anh khẽ gật đầu, “Ừ” một tiếng.
Ngay từ đầu, anh học Kickboxing cũng là vì Kiều Lam. Cô hoàn toàn không cần phải học mấy thứ tự vệ này. Có anh là đủ. Anh sẽ ở bên cô mọi lúc.
Tập võ xong là chín giờ rưỡi, Kiều Lam nghĩ đã có thể về nhà. Nhưng Đàm Mặc lại đuổi bác Trần về, nắm lấy tay cô đi về hướng ngược lại.
Kiều Lam vô thức muốn hỏi Đàm Mặc muốn đi đâu, giờ này có thể về nhà. Nhưng rồi cô thay đổi suy nghĩ, ngậm miệng lại.
Cuộc sống kiếp trước của Kiều Lam không hề dễ dàng, từ nhỏ đến lớn mọi thứ đều phải tự mình giành lấy. Trong một cuộc sống như thế, thứ cô theo đuổi mãi mãi chỉ có sống, chỉ có nỗ lực sống.
Khi còn bé thì giành một miếng cơm ăn, lên cấp hai vì muốn lấy được một suất hỗ trợ học cấp ba mà liều mạng học hành. Lên cấp ba vì muốn học đại học, có thể miễn học phí và được học bổng, cô càng một lòng tập trung vào việc học. Cho đến khi vào đại học, cô vẫn làm thêm không ngừng nghỉ vì cuộc sống.
Thành tích của cô luôn luôn đứng đầu, tính cách không xấu, vẻ ngoài dù kém Kiều Lam hiện tại nhưng cũng không tệ. Từ cấp ba đến đại học, cũng có chàng trai yêu mến và theo đuổi cô, nhưng Kiều Lam chưa từng đặt sự chú ý vào bất kỳ người nào.
Mặc dù kiếp trước cô đã qua hai mươi tuổi nhưng về mặt tình cảm thì là con số không.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, những gì cô từng trải