Chúng tôi lái xe đến sân bay bí mật của văn phòng điều tra tài liệu X, lên máy bay trực thăng, bay thẳng đến Thiểm Vực.
Bay hơn ba tiếng đồng hồ, chúng tôi đến một ốc đảo trên sa mạc.
Doanh trại của quân đội thì đóng quân ở đây.
Di chỉ thành cổ đó ở vùng trung tâm của sa mạc, cách nơi đóng quân chừng một ngày đi đường.
Chủ sự chính trong doanh địa là thân tín của tướng quân Cao, đó là một thiếu tá, tên là Hà Minh Quyền, khuôn mặt của anh ta có chút tiều tụy, có thể thấy được, trong khoảng thời gian này áp lực của anh ta rất lớn.
Trước kia chúng tôi đã gặp mặt ở Hà Thành, anh ta vừa nhìn thấy tôi đã giống như tìm được người đáng tin cậy, nói: “Cô Khương, cuối cùng cô đã đến rồi.”
Tôi nhìn Ngô Băng Nhi một cái, khách khí nói: “Tôi là theo đặc phái viên của văn phòng điều tra tài liệu X tới, vị này là cô Ngô – đội trưởng của chúng tôi.”
Thiếu tá Hà nhìn về phía Ngô Băng Nhi, vội vàng chìa tay: “Chào cô, đội trưởng Ngô.”
Ngô Băng Nhi lãnh mặt, không chút mảy may có ý tứ muốn bắt tay, khiến cho anh ta vô cùng xấu hổ.
“Chào hỏi thì không cần đâu.” Ngô Băng Nhi nói: “Tình huống ở thành cổ như thế nào?”
Thiếu tá Hà dẫn chúng tôi vào trong lều trại, đưa một phần hồ sơ cho chúng tôi: “Chúng tôi đã điều tra tòa thành cổ này, trong chính sử không có ghi lại cái gì, nhưng người dân trong mấy thôn xóm chung quanh nói, từ xưa đến nay, sa mạc này còn có một truyền thuyết.
Trong sa mạc có một thành phố do ma quỷ xây dựng, mỗi một người khách lữ hành mà lạc đường sẽ bị thành phố quỷ đó hấp dẫn đi qua, sau đó chết thảm ở bên trong, linh hồn vĩnh viễn bị giam cầm ở bên trong thành phố quỷ đó.”
“Căn cứ vào truyền thuyết này, tôi tra được một số bản ghi chép.” Thiếu tá Hà nói: “Vào thế kỷ thứ năm sau Công nguyên, nước Cao Tường từng có một vương tử, nghe nói là do ma quỷ chuyển thế mà thành.
Lúc anh ta ra đời mới vừa sinh ra, đã lập tức ăn luôn cả mẹ ruột và nhũ mẫu của mình, chưa đến mấy ngày, anh ta trưởng thành thành một thiếu niên tuấn mỹ.”
“Quốc vương Cao Tường rất sợ hãi vị vương tử này, phái cao tăng đi, muốn giết chết