Sa mạc lại một lần nữa khôi phục lại sự yên tĩnh, không một ai biết rằng bên dưới vùng biển cát này đã mai táng thêm không biết bao nhiêu vong linh nữa rồi.
Ngay đỉnh một cái cồn cát, một bàn tay từ trong cát lộ ra bên ngoài, trong tay vẫn còn nắm chặt một miếng ngọc bội, phù văn phòng ngự khắc ở phía trên phát ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Tôi chống đỡ ánh nắng mặt trời gay gắt, ròng rã nguyên một ngày di chuyển bên trong sa mạc, lúc mặt trời chiều ngả về phía Tây, tòa thành cổ kia rốt cuộc cũng xuất hiện ở cồn cát cuối cùng.
Tòa thành cổ này giống hệt như một con thú khổng lồ thời cổ đại, bất cứ lúc nào cũng có thể tỉnh lại, một ngụm nuốt luôn người vào.
Đã tới xung quanh thành cổ, Ngô Băng Nhi ra lệnh xuống xe hạ trại.
Sắc trời cũng đã tối muộn, bây giờ lập tức đi vào bên trong thì rất nguy hiểm.
Chúng tôi dựng mấy cái lều vải, ăn một chút đồ ăn này nọ, sau đó đi tới xung quanh thành cổ xem xét.
Nguyệt Hy vẫn giao cho Vân Kỳ mang theo.
Chúng tôi bước vào cổng thành cổ, xem xét bên trong, quả nhiên có rất nhiều đá gai, những tảng đá gai này giống như trực tiếp mọc dài ra từ trong lòng đất.
Tôi ở bên ngoài nhìn một vòng, không có phát hiện ra tướng quân Cao.
Bên trong có một tảng đá gai trống rỗng, xem ra Cao Thanh Hoàng đã tiến vào rồi, còn cứu được thi thể của bố anh ta ra.
Mà những người khác lại không may mắn như vậy, bọn họ bị phơi sống đến chết, trải qua mưa to gió lớn vài ngày, tất cả đều biến thành xác khô, gương mặt bởi vì thống khổ tuyệt vọng mà trở nên vặn vẹo ghê người.
Màn đêm buông xuống, chúng tôi trở lại nơi đóng quân.
Mọi người nhóm lửa, bỏ lương khô vào trong nồi nấu, nấu thành một nồi cháo đặc, chia cho mỗi người một chén.
Tôi cảm thấy không sao cả, nhưng mà Nguyệt Hy thì lại đang trong thời kỳ phát triển cơ thể, cho nên tôi mới thêm chút thịt vào nấu canh cho con bé uống.
“Tối nay chúng ta thận trọng một chút.
” Giọng Ngô Băng Nhi lạnh như băng nói: “Nói