Mặt trời chói chang nhô lên cao, bên trong thành phố cổ đặc biệt nóng bức.
Chúng tôi đi ngang qua đá gai bên trong, đột nhiên, những cái xác khô kia bắt đầu chậm rãi chuyển động, phát ra tiếng keng két, ánh mắt trống rỗng thẳng tắp, nhìn chằm chằm vào chúng tôi.
“Cẩn thận đấy.” Ngô Băng Nhi quát khẽ một tiếng, rút từ trong giày ống quân đội ra một thanh loan đao.
Đột nhiên, bên trong thành phố cổ nổi lên một trận sương mù dày đặc, sương mù nhanh chóng bao phủ, rất nhanh đã che khuất bầu trời.
“Không cần kích động.” Ngô Băng Nhi hô to: “Tất cả tập trung lại đây, đừng tản ra.”
Chúng tôi nhanh chóng lùi về phía sau, tập hợp thành một đoàn, nhưng mà trong nháy mắt, người xung quanh toàn bộ đều không thấy đâu nữa rồi.
“Mẹ ơi.” Nguyệt Hy thấp giọng nói bên tai của tôi: “Con ngửi thấy mùi đồ ăn.”
Tôi ôm chặt con gái vào lòng, nói: “Mẹ đi tìm đồ ăn cho con được không?”
Nguyệt Hy hăng hái gật đầu, tôi cao giọng gọi vài tiếng, không có ai trả lời.
Tôi dùng thiên nhãn nhìn xem, xung quanh ngay cả một người cũng không có.
Tôi hết sức cẩn thận đi ở phía trước, cũng không biết đã đi được bao lâu, phía trước đột nhiên hiện lên ánh đèn.
“Mẹ ơi.” Nguyệt Hy chỉ chỉ về phía ngọn đèn bên kia: “Chỗ đó có đồ ăn ngon.”
Tôi cảnh giác đi lên, bước tới gần đó, phát hiện đó là một căn nhà thấp bé mang đậm phong cách Thiểm Vực, bên trong lóe lên ánh đèn ảm đạm.
Bỗng chốc, cửa nhà mở ra, một cụ già ló đầu ra ngoài.
“Thì ra là có khách đến.” Lưng của cụ già kia hơi còng xuống, giữ lại một đầu tóc hoa râm, mặt đen như mực, lại còn mọc đầy nếp nhăn, sần sủi giống như lớp vỏ của một cây cổ thụ.
Ánh mắt bà ta u ám tối tăm, làm cho người nhìn vào mà sợ hãi.
“Hoanh nghênh quý khách, mời đi theo tôi vào trong.”
Tôi hơi do dự, Nguyệt Hy làm nũng nói: “Mẹ ơi, chúng ta đi thôi, đi thôi.”
Tôi bước vào trong nhà, phát hiện trong phòng bày biện theo phong cách cực kỳ cổ xưa, không giống với thời hiện đại.
Mà bộ quần áo cụ già kia đang mặc trên người cũng làm từ