Sở Yến bị hành động ngửi chân đột ngột của cô bé làm cho kinh hãi: "Sở Hưu Hưu, em lại ngửi chân mình à!"
Hưu Hưu không biết tại sao anh trai bất ngờ như vậy: "Ngửi chân thì có sao đâu?"
Sở Yến im lặng một lúc, sau đó hơi cau mày chê: "Chân rất bẩn!"
Hưu Hưu trừng mắt: "Chân Hưu Hưu không bẩn!" Cô bé vừa nói vừa duỗi bàn chân tròn trịa ra và nhấn mạnh: "Sạch sẽ như bàn tay vậy mà!"
Cô bé quay sang Tạ Chấp để xác nhận: "Anh Tiểu Chấp, Hưu Hưu nói đúng không?"
Tạ Chấp liếc nhìn Sở Yến, không hiểu sao chuyện gì cậu ta cũng có thể tranh cãi với một đứa trẻ ba tuổi: "Ừ, đúng rồi."
Hưu Hưu nhận được sự ủng hộ thì vui mừng khôn xiết, nhìn chân Sở Yến với ánh mắt thông cảm: "Anh Tiểu Yến không thích chân của mình, chân của anh ấy thật đáng thương."
Sở Yến cũng nhìn chân mình, chân của cậu ta... cũng không có vẻ bẩn gì cả.
Không, Sở Yến đột nhiên phản ứng lại, xấu hổ đập xuống giường: "Sao anh lại không thích chân mình chứ!"
Dì Vương ở một bên cười như đang xem kịch, thấy hai đứa nhỏ sắp gây rối, bà bế Hưu Hưu lên nói: "Được rồi được rồi, đến giờ ăn rồi, ăn xong chơi tiếp nhé."
Tạ Chấp là người đầu tiên rời khỏi phòng, theo sau là dì Vương ôm Hưu Hưu, Sở Yến lúng túng xuống giường, đi về phía cuối.
Hôm nay trên bàn ăn thiếu một người, Sở Hàn Lan không về.
Hưu Hưu xoay đầu qua lại tìm cha và hỏi dì Vương: "Cha đâu rồi? Tại sao cha không ở đây?"
Ông chủ không nói cho người làm biết lý do về nhà muộn, dì Vương chỉ có thể nói: "Cha bận việc, phải tăng ca rồi. Chúng ta ăn cơm trước nhé, lát nữa cha sẽ về thôi."
Sở Yến liếc nhìn ngoài cửa, dùng giọng nói như người từng trải: "Cha thường về nhà rất muộn, trước đây chỉ có một số ít lần về nhà sớm như vậy thôi, em phải làm quen đi."
Hưu Hưu cau mày: "Nhưng Hưu Hưu đã lâu không gặp cha…"
Lo đứa nhỏ khóc, dì Vương vội vàng cho cô bé ăn để đánh lạc hướng sự chú ý: "Hưu Hưu nhanh ăn đi. Cơm hôm nay ngon lắm."
Ăn tối xong, Hưu Hưu đuổi theo hai anh trai chơi một lúc, khoảng chín giờ, dì Vương đưa đi tắm, chuẩn bị đi ngủ.
Trước khi đi ngủ, cô bé lại hỏi dì Vương: "Cha vẫn chưa về sao?"
Dì Vương sờ mái tóc xoăn của cô bé và nói: "Chưa đâu. Hưu Hưu đi ngủ đi. Đợi Hưu Hưu tỉnh lại, cháu có thể nhìn thấy cha rồi."
Hưu Hưu gật đầu: "Vâng ạ."
Cô bé ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Thấy cô bé đang ngủ ngon lành, dì Vương nhét chăn bông ra khỏi phòng.
Thật ra Hưu Hưu không ngủ, ban ngày ngủ quá nhiều, bây giờ tinh thần rất tỉnh táo.
Dì Vương vừa rời đi, cô bé đã mở mắt ra, che cái miệng nhỏ nhắn của mình và cười thầm, cô bé đã lừa được dì Vương rồi~
Hưu Hưu quay người, trèo xuống giường, mở chiếc hộp gỗ cạnh giường, lấy đồ lấp lánh bên trong ra.
Kể từ lần trước khóc vì mất chiếc kẹp tóc giấu dưới chăn, Sở Hàn Lan đã đặt hộp trang sức cho cô bé ở cạnh giường và nhét một số đồ dùng để chơi.
Hưu Hưu ôm cái lấp lánh yêu thích trở lại giường, lăn qua lăn lại như thú nhỏ, không hề cảm thấy buồn chán.
Một lúc sau, ngoài cửa có tiếng động, tiếng nói chuyện của mấy người.
Hưu Hưu vểnh tai lên cẩn thận lắng nghe, ánh mắt dần dần sáng lên.
Cô bé dường như nghe thấy giọng nói của cha mình!
Hưu Hưu đặt cái lấp lánh trong tay xuống, lon ton chạy ra cửa.
Cô bé mở cửa và thò đầu ra ngoài.
Đúng là cha đã về.
Cha không trở về một mình, bên cạnh còn có hai người khác, một người là chú quản gia mà Hưu Hưu thường xuyên gặp, còn chú kia là Hưu Hưu chưa từng gặp.
Cha đi giữa hai chú, được hai chú đỡ, cha cúi đầu bước đi chậm rãi và nặng nề.
Cái chú không quen kia cứ trách móc: "Ông chủ có thể tự mình cố gắng chút được không? Thân hình nhỏ bé của tôi không thể chống đỡ được rồi!"
Nhìn Sở Hàn Lan trông hoàn toàn khác với phong thái điềm tĩnh thường ngày, đôi mắt Hưu Hưu mở to.
Cha bị bệnh sao?
"Cha ơi~"
Hưu Hưu đẩy cửa ra, lo lắng chạy về phía Sở Hàn Lan.
Nghe thấy giọng sữa non nớt, ba người đàn ông trưởng thành đồng thời dừng lại.
Sở Hàn Lan tỉnh táo lại trong cơn say, nhìn cô bé nhà mình đang chạy về phía này, đôi mắt đỏ hoe khẽ mỉm cười: "Hưu Hưu nhà ta à, con gái Hưu Hưu đó sao."
Hưu Hưu chạy tới ôm chân cha: "Cha ơi, cha bị bệnh sao?"
Nói xong, vì trên người Sở Hàn Lan nồng nặc mùi rượu, Hưu Hưu nheo mắt lại, bịt mũi và nói: "Cha hôi quá!"
Cô bé không biết rượu là gì, chỉ cảm thấy mùi đó khó ngửi chết đi được.
Sở Hàn Lan say đến choáng váng đẩy tay hai người kia ra, lắc lư, cúi người về phía Hưu Hưu: "Nào, Hưu Hưu, để cha ôm một cái đi."
Trần Dục ở bên cạnh hừ một tiếng, vội vàng kéo người lại: "Tôi nói rồi, ông chủ đừng phá nữa, muốn ôm thì đợi tỉnh táo lại rồi ôm. Ông chủ không sợ ném con gái mình đi à."
Anh ta vừa nói vừa nháy mắt: "Bé yêu, cha cháu không bị bệnh gì cả, sức khỏe rất tốt, cháu đừng lo lắng."
Quản gia còn khuyên nhủ: "Thưa ngài, ngài hãy về phòng nghỉ ngơi trước đi."
Hai người đỡ Sở Hàn Lan nồng nặc mùi rượu trở về phòng.
Hưu Hưu không biết tại sao cha mình lại có bộ dạng như vậy, bèn đi theo ba người.
Sau rất nhiều cố gắng mới đặt Sở Hàn Lan lên giường, Trần Dục mệt mỏi buông tay: "Mệt chết đi được."
Sở Hàn Lan vẫn trong trạng thái mơ màng, Trần Dục nhìn mà lắc đầu, thở dài, nói với quản gia: "Xử lý anh ấy đi, rồi nấu cái gì giải rượu luôn, tôi đi trước đây."
Anh ta quay lại và bắt gặp đôi mắt to của Hưu Hưu đang theo dõi.
Hưu Hưu ngẩng đầu lên hỏi: "Chú là ai?" Cô bé chưa từng gặp chú này.
Trần Dục nãy giờ bận rộn xử lý tên say rượu kia nên không có thời gian để ý cô bé này, bây giờ rảnh rỗi mới vô cùng hứng thú đánh giá cô bé trước mặt.
Cô nhóc mặc bộ đồ ngủ màu hồng dâu, khuôn mặt hồng hào, mái tóc xoăn rối bù, trông giống như một chiếc kẹo dẻo, trông rất thích.
"Chú là bạn của cha cháu." Trần Dục quỳ xuống trêu chọc đứa nhỏ: "Bé yêu, cháu là ai?"
"Cháu tên là Hưu Hưu."
Ngửi thấy mùi khó chịu trên người chú này, Hưu Hưu chán ghét lùi lại.
Trần Dục bị dáng vẻ nháy mắt của cô bé chọc cười: "Sao vậy? Hưu Hưu không thích chú à?"
Hưu Hưu che cái mũi lại: "Hôi quá!"
Trần Dục ngửi mùi trên người mình, mùi rượu đâu quá nồng.
"Cháu gái khó tính quá đấy." Trần Dục cười lắc đầu.
Hưu Hưu không muốn nói chuyện với chú này nữa, cô bé muốn chạy đến bên giường Sở Hàn Lan: "Cháu muốn tìm cha."
Trần Dục đưa tay ngăn cản: "Cha đang ngủ rồi, bé yêu."
Hưu Hưu có chút lo lắng nhìn Sở Hàn Lan trên giường: "Cha sao thế ạ?"
"Say rượu đó."
Hưu Hưu không hiểu: "Say rượu nghĩa là gì?"
Trần Dục suy nghĩ một lúc rồi giải thích theo cách mà trẻ con có thể hiểu được: "Chính là cảm thấy chóng mặt và muốn đi ngủ."
Trong lúc hai người đang nói chuyện, một người giúp việc bưng canh giải rượu đi vào, quản gia đã đánh thức Sở Hàn Lan.
Sở Hàn Lan đưa tay lên trán, cau mày, vẻ mặt rất khó chịu.
Hưu Hưu buồn bã: "Bây giờ cha rất khó chịu sao?"
Trần Dục: "Một chút thôi." Uống như vậy thì sao dễ chịu được.
Hưu Hưu càng không hiểu: "Vậy tại sao còn say rượu ạ?"
Trần Dục nhìn đứa nhỏ ngây thơ trước mặt, nghĩ thầm, còn vì sao nữa, ngoại trừ mẹ cháu thì còn có ai có thể khiến Sở Hàn Lan mất bình tĩnh như vậy?
Hôm nay anh ta mới biết được Quý Tư Vận đã trở về thủ đô, mà biết được là từ hot search.
Có paparazzi chụp được Hàn Xu hẹn hò với một người phụ nữ trong khách sạn, hai người vừa trò chuyện vừa cười đùa vui vẻ, nghi ngờ là công khai tình cảm.
Trần Dục biết rất rõ Quý Tư Vận, khi nhìn thấy bức ảnh đó, anh ta lập tức nhận ra cô.
Anh ta nghĩ Sở Hàn Lan vẫn đang loay hoay tìm vợ nên lập tức gọi điện cho bạn mình để kể tin tức của Quý Tư Vận.
Nhưng không ngờ là đã hỏng việc.
Hóa ra Sở Hàn Lan đã tìm được người này từ lâu nhưng người ta lại phớt lờ anh.
Bức ảnh đó chính là một con dao đâm vào tim anh.
Thấy bạn mình chán nản như vậy, anh ta gọi vài anh em đến uống, để Sở Hàn Lan say giải tỏa buồn phiền.
Trần Dục thực sự không biết làm thế nào mà hai người lại cãi nhau phải đến bước này. Anh ta nghĩ đến hồi trước Sở Hàn Lan đối xử với Quý Tư Vận tốt như thế nào, kiểu như đặt trong lòng bàn tay mà sợ rơi, giữ trong miệng chỉ sợ tan, nếu cô nhìn một người đàn ông trưởng thành khác là sẽ ghen tị.
Nhưng ai mà ngờ, dù như vậy Quý Tư Vận vẫn bỏ chạy, bỏ chạy luôn bốn năm, khi trở về có thêm một đứa con, và thái độ như cả đời không muốn qua lại với Sở Hàn Lan nữa.
May mà người anh em này là một kẻ si tình, nếu đổi là anh ta thì đã nói tạm biệt từ lâu rồi, dù tình cảm có sâu đậm đến đâu, anh ta cũng không thể chịu đựng được sự dày vò như vậy.
"Chú?"
Hưu Hưu duỗi bàn tay mũm mĩm khua khua trước mặt Trần Dực, cô bé không biết vì sao chú này đột nhiên trở nên ngốc nghếch như vậy.
Trần Dục tỉnh lại, nhìn bánh bao nhỏ trước mắt, cảm khái thở dài: "Bé yêu, trong lòng cha cháu không vui đó."
Trên đầu Hưu Hưu hiện lên một dấu chấm hỏi: "Dạ?"
Tại sao lại nói chuyện với con nhóc này, Trần Dục lắc đầu, chắp tay đứng dậy, sờ đầu cô bé: "Chú đi đây, tạm biệt bé yêu."
Nhìn Trần Dục đi về, Hưu Hưu ngơ ngác