Rồng nhỏ?
Tạ Chấp cau mày, không hiểu sao cô bé đột nhiên nhắc tới chuyện này.
Đúng là mình già rồi, cậu lại một lần nữa không theo kịp mạch não của Hưu Hưu.
"Rốt cuộc ai mạnh hơn?" Hưu Hưu kiên trì nắm lấy cánh tay của Tạ Chấp, lắc lắc.
"Rồng nhỏ..." Tạ Chấp chỉ có thể làm theo lời của cô bé.
Cô nhóc nghe vậy thì vô cùng vui mừng, nhảy nhót: "Hưu Hưu biết mà! Rồng nhỏ nhất định mạnh hơn!"
Hưu Hưu Đại Vương là mạnh nhất, mạnh nhất, mạnh nhất!
Nhìn thấy dáng vẻ hài lòng và hưng phấn của cô bé, Tạ Chấp không khỏi bắt đầu suy nghĩ, xem ra đây không phải lần đầu tiên Hưu Hưu nhắc đến một sinh vật thần thoại như rồng, dường như mức độ ưa thích cũng rất cao. Không biết là chịu ảnh hưởng từ đâu.
"Con rồng nhỏ mạnh hơn sói xám lớn, cho nên sói xám lớn có giả làm cừu non cũng không sao, Hưu Hưu không sợ nó!" Hưu Hưu vẫn đang tự hào nói một mình.
Lúc này Tạ Chấp mới hiểu vì sao Hưu Hưu lại đột nhiên nhắc đến rồng nhỏ, thì ra là muốn chứng minh mình không sợ sói xám lớn...
Tạ Chấp im lặng, bỗng không biết nên tiếp tục chủ đề vừa rồi như thế nào.
Sở Yến đang đắm chìm trong hưng phấn thắng trận và ghi được bàn thắng, nửa nghe nửa không, nhìn Hưu Hưu cười nói: "Hưu Hưu, đồ ngốc này. Tạ Chấp đang nói chúng ta không thể dễ dàng tin tưởng người khác. Gì mà con rồng nhỏ lại mạnh hơn con sói xám lớn chứ hahaha"
Hưu Hưu mím môi, gay gắt nói: "Hưu Hưu cũng nói đúng, chỉ cần rồng nhỏ mạnh hơn sói xám lớn thì sói xám lớn xấu xa đến mức nào cũng không sợ!"
Bởi vì không vui lại bị Sở Yến mắng là ngu ngốc nên tiếp tục cãi nhau: "Anh Tiểu Yến mới ngốc! Thậm chí còn không nhớ nổi chú Trình!"
Sở Yến dừng một chút, sau đó lớn tiếng tức giận phản bác: "Không phải! Anh chỉ gặp chú ấy một lần nên không nhớ rõ lắm!"
Hưu Hưu nhếch môi cười đắc ý: "Nhưng Hưu Hưu nhớ đó, cho nên Hưu Hưu thông minh hơn anh Tiểu Yến~"
"Sao có thể như vậy! Sở Hưu Hưu, em nói vậy mà không đỏ mặt à!" Sở Yến trừng mắt nhìn cô bé.
Hai người bất đồng ý kiến, bắt đầu tranh cãi, Tạ Chấp quyết định không thảo luận chủ đề này với hai người ngây thơ mà quay sang nhìn dì Vương.
"Dì Vương, hôm nay cảm giác người đó không tốt, hình như đang cố tình tiếp cận."
Dì Vương trầm ngâm suy nghĩ: "Người đó giới thiệu là bạn của mẹ Tiểu Yến…"
Tạ Chấp: "Nhưng Sở Yến cũng không biết, cho dù chú ấy thật sự là bạn của mẹ Sở Yến, sao trước đây chưa từng gặp, bây giờ lại đột nhiên xuất hiện?"
Sau khi cậu nhắc đến chuyện này, dì Vương cũng gật đầu như đã hiểu ra: "Đúng vậy, chuyện này dì phải nói cho ông chủ biết."
Nghe Tạ Chấp nói xong, Sở Yến cau mày đi về phía trước: "Tạ Chấp, cậu vừa nói vậy là có ý gì? Cậu thấy người đó không phải là bạn của mẹ tôi sao?"
Tạ Chấp lắc đầu: "Không biết, tôi chỉ đoán vậy thôi."
Cậu lại liếc nhìn Sở Yến rồi nói: "Không phải cậu là người hiểu chuyện này rõ nhất sao?"
Sở Yến mím môi, không biết vì sao, cậu ta không muốn nghe Tạ Chấp nói xấu người chú đó. Trong tiềm thức cậu ta cũng muốn tin chú ấy là một người tốt.
Tuy nhiên, cậu ta thực sự không biết người chú đó, mà trước đây cha cũng nói không biết chú ấy...
"Ồ~"
Cô bé bị lãng quên bỗng nhiên phát ra âm thanh, đôi mắt mở to sáng lên hiểu ý: "Thì ra anh Tiểu Chấp đang nói chú Trình là con sói xám lớn!"
Tạ Chấp cúi đầu nhìn cô bé, hài lòng gật đầu.
Cô bé vẫn rất thông minh.
"Anh Tiểu Chấp cảm thấy chú Trình là người xấu sao?" Hưu Hưu hỏi.
"Anh không chắc." Tạ Chấp chỉ cảm thấy khó hiểu khi người đàn ông cố tình tiếp cận Sở Yến.
Hưu Hưu nghiêng đầu, suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nhưng Hưu Hưu không cảm thấy chú Trình là người xấu."
Vì trên đầu chú ấy không có khói đen.
Tạ Chấp cụp mắt xuống, nhìn đôi mắt trong veo của cô bé trước mặt, cậu không thể nói ra những suy đoán đó nữa.
Có lẽ cậu thực sự đã suy nghĩ quá nhiều.
Cậu không phản bác lại: "Được rồi, vậy thì cứ nghe em đi."
Hưu Hưu nhận được lời khẳng định càng vui mừng hơn, vỗ vỗ ngực của mình: "Nghe Hưu Hưu đi, nhất định là đúng!"
Trên đường trở về nhà họ Sở, Sở Yến hỏi Hưu Hưu: "Nhóc con, em thấy chơi bóng có vui không?"
Nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn của Sở Yến, Hưu Hưu cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng gật đầu: "Vui!"
Mắt Sở Yến sáng lên: "Vậy để anh dạy em chơi nhé?"
Hưu Hưu cúi đầu nhìn đôi giày da nhỏ của mình, cố gắng đá chân: "Được ạ!" Sau đó lại cười tiếp tục nói: "Nếu có nhiều bóng thì càng vui hơn~"
Sở Yến sửng sốt: "Gì mà có nhiều bóng?"
Hưu Hưu chỉ vào mình: "Hưu Hưu, một." Sau đó lại chỉ vào Tạ Chấp: "Một cho anh Tiểu Chấp." Cuối cùng chỉ vào Sở Yến: "Một cho anh Tiểu Yến."
Sắc mặt Sở Yến u ám: "Vậy thì không phải chơi bóng!"
Hưu Hưu chớp mắt: "Nhưng Hưu Hưu không muốn tranh bóng với các anh."
Sở Yến nghẹn họng không nói nên lời, từ bỏ ý định dạy Hưu Hưu chơi bóng: "…Thôi quên đi, em đừng học nữa."
Khi đến nhà họ Sở, Sở Yến là người đầu tiên xuống xe, hưng phấn chạy vào trong nhà, vừa nhảy vừa hét: "Đói quá, đói quá, cháu muốn ăn!"
Hưu Hưu nhảy xuống, chạy lon ton phía sau cậu ta, nhại lại: "Đói quá, đói quá~"
Dì Vương bất đắc dĩ đi theo: "Hưu Hưu, đi chậm lại, cẩn thận kẻo ngã."
Sở Yến vừa vào nhà, đang định vào bếp tìm ít đồ ăn vặt, nhưng sau khi nhìn thấy vài người đang trong phòng khách thì dừng lại.
Hưu Hưu chạy phía sau chưa kịp phanh đã tông thẳng vào lưng Sở Yến.
"Ối!" Hưu Hưu che cái mũi bị đau của mình: "Anh Tiểu Yến, sao anh không đi đi?"
Sở Yến khác thường không nói một lời, chỉ ngơ ngác đứng ở đó, nhìn đám người cách đó không xa, lúng túng nói: "Bà ngoại, dì, chị Đồng Đồng."
Một bà cụ mặc sườn xám ngồi trên ghế sofa, tóc được búi tỉ mỉ, tư thế điềm tĩnh, nhưng khi nhìn Sở Yến lại hơi cau mày.
"Hớt ha hớt hải chạy như vậy làm gì, còn ra thể thống gì nữa."
Đầu Sở Yến hơi cúi xuống, giọng nói trầm xuống: "Cháu chỉ... hơi đói."
Người phụ nữ bên cạnh bà cụ vẫy tay với cậu ta: