Tô Ngư trong lòng rất xúc động, ngoài miệng lại nói: "Chúng ta cũng coi như đi một vòng công viên rồi, bây giờ chúng ta ra ngoài đi dạo một chút nhé?"
Lục Thiệu Tông gật đầu: "Đi ăn cơm không?”
Tô Ngư nhớ tới lúc trưa ba cô nói buổi tối sẽ nấu cơm, nhất thời chần chừ: "Ba mẹ em nói sẽ chuẩn bị cơm cho em, lần sau chúng ta ăn cơm sau nhé?"
Lục Thiệu Tông nhìn cô: "Gần đây anh đang nghỉ phép, ngày nào cũng có thể tới tìm em.
”
Cảm giác như bị anh nhìn thấu, Tô Ngư sợ hãi nghĩ, quả nhiên không hổ là người đứng đầu.
Cho nên một giây sau, cô rất ngoan ngoãn hỏi: "Anh nghỉ mấy ngày? Ngày mai em phải đi làm, buổi trưa nghỉ trưa, buổi tối ăn cơm tối xong có một khoảng thời gian rảnh rỗi.
”
Lục Thiệu Tông hỏi: "Tối mai chúng ta cùng ra ngoài ăn cơm được không?”
“Được ạ.
”
Tô Ngư cùng Lục Thiệu Tông đi về phía nhà cô, trên đường hai người nói chuyện rất nhiều, cô phát hiện bọn họ có không ít sở thích chung, đều thích đọc sách, học tập, thích ăn đồ ăn ngon, có vài quan điểm thì nhất trí, nhưng một vài cái thì không giống nhau, nhưng vẫn có thể chấp nhận được!
Càng hiểu rõ, càng kinh ngạc, đến trước nhà rồi nhưng Tô Ngư