Thân hình Lục Thiệu Tông cao lớn, đứng ở trước mặt thím Tôn thấp bé giống như một ngọn núi lớn, vô cùng có cảm giác áp bách, thím Tôn giật nảy mình, lùi về phía sau, đến khi nhìn thấy bộ quân trang xanh biếc của Lục Thiệu Tông.
Ánh mắt bà ta híp lại, há mồm ồn ào: "Cậu là quân giải phóng, sao có thể nói chuyện với người lớn như vậy chứ! ! ”
Có người nhìn không vừa mắt, phản bác: "Tôn Đại Chủy, cháu trai của bà cũng đừng đi ra ngoài gây khó chịu cho người khác nữa nhé, Tiểu Ngư xinh đẹp như vậy, cháu trai của bà làm sao có cửa? Lười biếng mà còn muốn ăn thịt thiên nga? Nghĩ cũng hay lắm.
hơn nữa duyên phận của con người đến, có ngăn cũng ngăn không được, Tiểu Ngư và đồng chí Lục cũng chỉ đơn giản như vậy, không phức tạp như bà nghĩ đâu.
”
"Quân giải phóng nói chuyện với bà như thế thì làm sao, mới thế mà bà đã muốn khóc kêu oan, bà đừng có mà bôi đen hình tượng của công nhân chúng ta, bà đừng có mà đi ra ngoài nói với người khác bà là công nhân xưởng may chúng ta, mất mặt lắm, còn nữa, hai người bọn họ xem mắt thành công là bởi vì tham gia chúng ta hội xem mắt của xưởng chúng ta, bà quản được à?"
“Tôi không có nói như vậy.
" Thím Tôn cũng không dám nói gì nữa.
Lý