Tô Ngư trừng mắt, nhìn bà cô đang luyên thuyên không ngừng.
Mười chín, cô mới có mười chín, không phải hai mốt!
Vẻ mặt Lý Lâm bình tĩnh: “Mới hai mốt, còn sớm mà, ở lại thêm mấy năm nữa cũng được.
Tôi cũng chỉ có một đứa con gái bảo bối, người tốt không sợ không có ai ưng.”
Tô Ngư vội vàng phụ họa: “Mẹ con nói đúng đấy.”
Bà cô nghẹn lời, đánh giá Tô Ngư từ trên xuống dưới, từ trái qua phải.
Sau đó, dường như rất hài lòng gật đầu: “Lời này cũng đúng.
Nhưng mà, gần nhà tôi có một đứa bé rất tốt, điều kiện thì khỏi chê, dáng dấp chu đáo, tính cách lại thành thật, gia đình có hai người là công nhân viên chức, giống như nhà các cô, quả thật môn đăng hộ đối, xứng đôi vừa lứa.
Các cô nói có đúng không?”
Tô Ngư nghe thây thế, theo phản xạ có điều kiện mà châm chọc: “Ngoài tính cách thành thật, không phải là không có ưu điểm gì khác sao?”
Bà cô: “...”
“Khụ khụ, cảm ơn cô, nhưng tôi và lão Tô định giữ Tiểu Ngư thêm vài năm nữa.
phiền cô rồi.
Vội quá, không nói chuyện nữa, cháu ngoại nhà cô nhất định có thể tìm được người khác.” Nói xong, Ly Lâm vội kéo Tô Ngư vòng qua đi mất.
Bà cô bối rối: “...”
“Mẹ, hóa ra người mà