Lý Mỹ Lệ cũng cầm lấy một quả ăn: “Ba chị đi công tác thành phố bên, mang về cho chị đấy.
Chuối tiêu này vừa thơm vừa ngọt giống như năm ngoái em mang cho chị.”
Tô Ngư nghe tiếng ve kêu ngoài cửa sổ: “Chờ nghỉ về quê, em cũng mang chuối lên cho chị.”
Lý Mỹ Lệ cười haha: “Được đấy, chị chờ những lời này của em.”
Dừng lại một chút, lại nhỏ giọng hỏi: “Tháng sau nhà máy chúng ta có tổ chức xem mắt, em có đăng kí tham gia không? Mẹ chị bảo chị đăng kí.”
Tô Ngư: “Mẹ em từng nói với em, có đăng kí hay không thì tùy em.
Với cả, em không có ý định gả ra ngoài nhanh như thế, ở nhà thoải mái biết bao.” Mười chín tuổi còn chưa đến tuổi kết hôn hợp pháp, gấp cái gì chứ.
“Aidaaa, chị cũng không muốn đi, nhưng mẹ chị lại nói chị không còn nhỏ gì nữa, nhất định phải đi.” Lý Mỹ Lệ bĩu môi, cô có thể cùng Tô Ngư trở thành bạn tốt, cũng là vì hai người hợp tính nhau.
Tô Ngữ nghĩ đến mẹ Lý Mỹ Lệ, lắc đầu: “Em nghĩ thím Vương quyết tâm gả chị ra ngoài rồi đấy.”
Lý Mỹ Lệ: “Vì thế