“Đồng chí Lý Mỹ Lệ, còn bốn phút nữa chị sẽ muộn, cho dù văn phòng chị ở cạnh tôi, nhưng nửa phút cũng không được sơ suất.” Tô Ngư nháy mắt mấy cái, nghiêm túc đứng đó thuyết giáo.
Lý Mỹ Lệ tương đối phối hợp.
Sau khi đứng nghiêm trang ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, trịnh trọng nghiêm túc đáp lại: “Đồng chí Tô Ngư, lời của cô tôi sẽ ghi nhớ, tôi nhất định sẽ không đến muộn.
Không phải chỉ là nửa phút thôi sao, tôi nhất định có làm được.
Đồng chí Chu, cảm ơn anh đã nhắc nhở.”
Sau đó, một bộ anh dũng hi sinh xoay người đi ra cửa.
Tô Ngư cô gắng nhịn cười, vẫy tay: “Đi đường mạnh giỏi.”
Bị bỏ rơi một bên, sắc mặt đồng chí Chu xanh xanh trắng trắng, mười phần đặc sắc: “Đồng chí Tô, các cô…”
Tô Ngư mỉm cười: “Đồng chí Chu, anh mau lau mồ hôi đi, nhìn đầu anh đầy mồ hôi kìa.
Từ nhà phơi nắng chạy tới, ai mà không nóng lòng chứ, cứ bình tĩnh thoải mái mới có thể làm tốt công việc.
Giống như tôi đùa giỡn khôn vặt nhưng hay ra ngoài đi làm sớm hay là anh tư tưởng giác ngộ cao.”
Đồng chí Chu vừa nghe, thoáng chốc sắc mặt đỏ lên, không dám lắm mồm nữa.
Tô Ngư