Không phải hắn không tức giận việc nữ nhi tự chủ trương, nhưng nhìn vào đôi mắt ngập nước của nữ nhi khi nhìn hắn, lại nhìn nhi tử thiên chân vô ưu ở một bên, hắn có bao nhiêu tức giận thì cũng sẽ tiêu tan.
( thiên chân : ngây thơ/ vô ưu : không có việc cần lo nghĩ )Mục Dương Linh lại rất tò mò, “Cha, rốt cuộc Mục gia của chúng ta đã có ước định gì với người trong thôn?”Mục Thạch liếc mắt nhìn nhi tử, chỉ vào ghế nhỏ nói: “Dọn lại đây ngồi.
”Mục Dương Linh liền tung ta tung tăng chạy tới chuyển đến hai cái ghế, cùng đệ đệ ngồi ở trước mặt Mục Thạch.
Mục Thạch buồn bã nói: “Vốn định chờ các ngươi lại lớn thêm một chút thì mới nói cho các ngươi, miễn cho trong lòng các ngươi có oán, lớn lên lại gây ra sai lầm, nhưng hiện tại xem ra, các ngươi không hổ là con cháu của Mục gia ta, tâm địa thiện lương, tuổi còn nhỏ sẽ nghĩ biện pháp giúp đỡ người khác.
”Mục Dương Linh bị da mặt dày của lão cha làm cho đỏ bừng mặt, Thư Uyển Nương ngồi ở bên cửa làm quần áo cũng “Xì” một tiếng cười ra ngoài, chỉ có tiểu Bác Văn có vẻ mặt kiêu ngạo nhìn phụ thân.
“Nói lời thật, đừng dạy hư bọn nhỏ.
” Thư Uyển Nương dỗi nói: “Nếu muốn nói, liền đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, cũng miễn cho bọn nhỏ về sau lại có nghi vấn.
”Mục Thạch biết chuyện mà nàng nói chính là chuyện của tiểu dì Phương Lưu thị, quan hệ của hắn cùng những thân thích khác cũng còn có thể tính là tốt, nhưng quan hệ trên mặt cùng Phương Lưu thị thì hắn cũng không thèm để ý, mỗi năm quà tặng ăn tết hay trong các ngày lễ hắn đều không đưa tới.
Mục Thạch sờ sờ đầu của nhi tử, nói: “Việc này nói ra thì rất dài, bắt đầu nói từ chỗ của tổ phụ các ngươi nói lên,” Mục Thạch cẩn thận nhìn nữ nhi, nói: “A Linh, ngươi lớn lên có bảy phần giống với tổ phụ của ngươi, có thể nhìn ra được tổ phụ của ngươi có phong tư tuấn lãng đi?”Mục Dương Linh há to miệng.
“Năm đó tổ phụ của ngươi đặt chân đến thôn Lâm Sơn đã làm oanh động làng trên xóm dưới, đừng nói đại cô nương, chính là nhóm tiểu tức phụ đã xuất giá nhìn thấy tổ phụ của ngươi cũng đều quên cả việc đi đường.
” Mục Thạch tiếc hận nhìn nữ nhi nói: “Đáng tiếc ngũ quan của ngươi mặc dù giống tổ phụ nhưng màu da của ngươi lại không được kế thừa từ tổ phụ của ngươi, ngươi chỉ phơi nắng một chút đã đen, nào biết đâu rằng tổ phụ của ngươi mặt trắng như ngọc, cho dù quanh năm dãi nắng dầm mưa, màu da vẫn sẽ không thay đổi.
”Mục Dương Linh: “……” Nàng vuốt mặt của mình, màu da của nàng thật sự kém như vậy sao? Hiện tại nàng mới chín tuổi, tuy rằng có chút đen, nhưng làn da lại tinh tế, cũng nhìn không thấy lỗ chân lông, trên mặt bóng loáng, mỗi ngày nàng soi gương đều cảm thấy rất xinh đẹp.
Tiểu Bác Văn nhìn tỷ tỷ, lại nhìn phụ thân, hỏi: “Cha, vậy ngươi nhất định lớn lên không giống tổ phụ, chẳng lẽ ngươi giống tổ mẫu?”Mục Thạch đen mặt, “…… Ta lớn lên giống tổ phụ của ta.
”Tóm lại một câu, Mục Nham tổ phụ của Mục Dương Linh lớn lên rất tuấn tú, hắn vừa tới, trái tim của các đại cô nương trong thôn Lâm Sơn cùng các đại cô nương ở các thôn trang chung quanh đều dừng ở trên người của hắn, bao gồm Lưu Nhị nương tổ mẫu của Mục Dương Linh cùng tiểu dì bà Lưu Tam nương.
Cuối cùng, Mục Nham đã cầu hôn Lưu Nhị nương, chuyện này đã làm cho Lưu Tam nương không cao hứng, cũng may Mục Nham cũng không phải là người không có khuyết điểm.
Mặc dù hắn lớn lên rất anh tuấn, nhưng không có cha nương, huynh đệ tỷ muội, có thể nói là lẻ loi một mình, hơn nữa hắn chỉ có một gian nhà tranh ở chân núi làm nơi dung thân, cũng không có đồng ruộng, sau khi Lưu Tam nương đã định thân với Phương gia lại tự coi mình hơn hẳn người trong thôn.
Lưu Tam nương chỉ có thể không ngừng ám chỉ chính mình, xem thường Mục Nham cùng Lưu Nhị nương.
Cho nên mặc dù trong lòng Lưu Tam nương rất ghen ghét, cũng không có làm chuyện quá phận, nhưng không bao lâu, Mục Nham bị nàng xem thường ở trong lòng lại mua một mảnh đất dưới chân núi, sau đó ra tiền xây dựng nhà ngói năm gian bằng gạch xanh, tới ngày hạ sính lại đưa ra sính lễ nhiều hơn một phần so với người trong thôn Lâm Sơn.
Lưu Tam nương ghen tị chuyển thành ghen ghét, huống chi cuộc sống sau khi thành thân của Lưu Nhị nương lại trôi qua quá tốt đẹp.
Nam nhân của Mục gia đau lòng lão bà là tính cách do trời sinh, cho nên Mục Nham không cho Lưu Nhị nương xuống ruộng làm việc, chỉ cần hầu hạ đất trồng rau trong nhà, lại làm chút việc nhà là được.
Lưu Tam nương 25 tuổi nhìn như là 30 tuổi, mà Lưu Nhị nương lớn hơn nàng một tuổi lại như mới hai mươi tuổi, hai tỷ muội ngày đêm sinh hoạt ở trong cùng một thôn, sớm chiều gặp mặt, các loại ghen ghét từng thời từng khắc đều gặm cắn lòng của nàng.
Thẳng đến khi sinh ra Mục Thạch, nàng mới hòa một ván.
Mục Thạch mới vừa sinh ra cũng không có nhiều đặc thù của người Hồ, nhưng hắn lớn quá nhanh, năm tuổi tay dài chân dài như hài tử bảy tuổi, lúc này đôi mắt của hắn đã có một chút manh mối.
Lưu Tam nương là người phát hiện