Phương Trụ Tử có chút xấu hổ, nhưng vẫn da mặt dày nói: “Ta cũng không nói sai, là do hai chúng ta cùng nhau phát hiện.
”Lưu Viên trầm mặt nhìn bọn họ, bực bội nói: “Được rồi, ta không cần đồ của các ngươi, chạy nhanh dọn dẹp cùng ta đi trở về, chúng ta muốn rời đi nơi này.
”Phương Trụ Tử bĩu môi, khinh thường nói: “Ngươi biết chúng ta đã phát hiện ra cái gì sao?” Nói xong tránh ra thân, chỉ vào một cây thực vật ở trên mặt đất nói: “Đây chính là nhân sâm, hơn nữa nhìn đầu này, niên đại ít nhất là cái này, đào cái này, ta cùng Đại Tráng cả đời không cần làm việc đều có thể ăn no mặc ấm.
”Lưu Viên kinh ngạc nhìn cây thực vật ở trên mặt đất, “Đây là nhân sâm? Các ngươi làm sao biết?”Lưu Đại Tráng ngượng ngùng sờ đầu nói: “Hai năm trước thân thể của cha ta không tốt, ta đã đi đến tiệm thuốc để mua cho hắn vài miếng nhân sâm thì gặp được có người đang bán nhân sâm mới vừa đào ra, ta nhìn cây này thì thấy rất giống, nhưng chúng ta không biết đào, sợ đào hỏng, ta nghe chưởng quầy nói, nếu bị người đào hư thì giá trị sẽ bị giảm ít nhất là một nửa.
” Cho nên bọn họ mới trì hoãn lâu như vậy, thật sự không dám xuống tay a.
Lúc này Lưu Viên cũng do dự, đây chính là nhân sâm trong truyền thuyết a, “Nếu không chúng ta kêu A Linh tới, nàng thường xuyên đi lại ở trong núi, không chừng biết đào như thế nào.
”“Không được,” Phương Trụ Tử quả quyết cự tuyệt, nói: “Làm nàng tới, còn có phần cho chúng ta sao?”“Biểu ca, ngươi nói gì vậy? A Linh là hạng người như vậy sao?”Phương Trụ Tử phi một tiếng, “Nàng đã nói với biểu thúc là nàng không thích ta, thật muốn kêu nàng tới, chúng ta không chỉ muốn phân cho nàng một phần, nói không chừng nàng còn sẽ cố ý đào hư đồ vật của chúng ta, đến lúc đó chúng ta muốn khóc cũng không có chỗ để khóc.
”Lưu Đại Tráng nhíu mày, không tán đồng nói: “A Linh không phải là người như vậy, Trụ Tử ca ngươi đã suy nghĩ nhiều.
” Trong lòng hắn đã thực sự hối hận khi đi vệ sinh cùng Phương Trụ Tử, nếu là người khác, cũng không có nhiều chuyện như vậy.
Lưu Viên không kiên nhẫn phất tay nói: “Được rồi, được rồi, đào như thế nào thì các ngươi tự mình quyết định đi, nhưng thời gian cũng không còn nhiều lắm, đại đường ca đang thúc giục chúng ta đi ……”Mục Dương Linh đang nằm ở trên cỏ nhắm mắt dưỡng thần, lỗ tai kề sát mặt cỏ, nghe các loại động tĩnh ở trong núi, ở bên trong ánh nắng ấm áp, nàng đều sắp ngủ, đột nhiên bên tai nổ vang, Mục Dương Linh sợ tới mức nhảy dựng lên.
Đám người Lưu Đình bị động tác của Mục Dương Linh làm hoảng sợ, vội hỏi nói: “Làm sao vậy?”Mục Dương Linh không đáp, “Bang” một tiếng một lần nữa ghé vào trên cỏ nghe động tĩnh, tiếng vang nặng nề thông qua dưới đất truyền tới bên tai, sau khi Mục Dương Linh đã xác định thì nhảy dựng lên nói: “Mau thu thập đồ vật rời đi, không cần nháo ra tiếng vang lớn, có mãnh thú, mau!”Sắc mặt của Lưu Đình khẽ biến, nói: “Phương Trụ Tử cùng Đại Tráng đi vệ sinh đến bây giờ cũng chưa có trở về, A Viên đã đi tìm bọn họ.
”Sắc mặt của Mục Dương Linh khó coi, “Bọn họ đi hướng nào? Không phải đã nói không cho các ngươi đi xa rồi sao?”Ánh mắt của mọi người đều trông mong nhìn Lưu Đình cùng Mục Dương Linh, cố nén sợ hãi ở trong lòng, ở trong lòng mọi người núi rừng vẫn luôn rất nguy hiểm, nếu không có Mục Dương Linh mang theo, khẳng định bọn họ cũng không dám vào núi, trong khoảng thời gian này tuy rằng bọn họ vẫn luôn rất thuận lợi, nhưng bọn họ cũng từng ghé vào trong bụi cỏ nhìn qua bầy sói rời đi, nhìn Mục Dương Linh tránh đi mãnh thú như thế nào, lúc này thấy nàng biến sắc, liền biết cái gọi là mãnh thú nhất định không phải sài lang lợn rừng linh tinh, chắc chắn sẽ lớn hơn nữa, mọi người nghĩ cũng không dám nghĩ.
Bởi vì hai người Phương Trụ Tử cùng Lưu Đại Tráng, mọi người không thể lập tức rời đi, trong nháy mắt các đội viên đều có chút xao động.
Mục Dương Linh trầm giọng nói: “Ta đi tìm bọn họ trở về, ngươi mang theo mọi người đi ra ngoài trước, nhớ kỹ, trên đường không được la to, nếu xảy ra chuyện liền thổi cái còi mà ta cho ngươi.
”Nói xong, nàng xoay người chạy tới phương hướng của đám người Lưu Viên.
Thần sắc trên mặt của Lưu Đình đầy ủ dột, phất tay nói: “Chúng ta đi.
”Mấy người bọn họ để đồ vật ở trên lưng đi theo phía sau Lưu Đình chạy ra ngoài, từ nơi này muốn rời núi ít nhất phải đi nửa canh giờ.
Mục Dương Linh chạy một lát liền thấy được ba người bọn họ đang tranh chấp, nàng tức giận đến cắn chặt răng, chạy tiến lên kéo lấy cánh tay của Lưu Viên, thấp giọng quát: “Các ngươi làm gì ở chỗ này? Có mãnh thú tới, chúng ta đi mau.
”Ba người hoảng sợ, Phương Trụ Tử liền nhảy ra nói: “Không được, chúng ta còn có việc phải làm.
”“Câm miệng, ta mang các ngươi tiến vào, các ngươi phải đi theo ta ra ngoài, còn không mau đi.
”Phương Trụ Tử lại trừng mắt nói: “Ngươi muốn lừa ai? Vào núi lâu như vậy, ta cũng chưa thấy qua đụng tới mãnh thú, phải đi thì các ngươi cứ đi, ta sẽ không đi.
”Lưu Viên cũng nói: “A Linh, biểu thúc bọn họ đã phát hiện ra một cây nhân sâm, chúng ta đào xong rồi lại đi?”Mục Dương Linh không muốn nói lời vô nghĩa cùng bọn họ, nàng nói: “Cách đó không xa có hai con mãnh thú đang đánh nhau, nếu ta không đoán sai thì hẳn là lão hổ cùng gấu đen, các ngươi muốn đi hay muốn ở lại? Muốn đi thì đi theo ta, muốn lưu lại thì ta sẽ mặc kệ, lúc trước vào núi đã nói tốt, hoặc là nghe ta, hoặc là tự mình tự sinh tự