Mười con ngựa trước sau chạy từ bốn phía tới, Mục Thạch gắt gao nhìn bọn hắn chằm chằm, người đang cưỡi ngựa hiển nhiên cũng đã phát hiện ra thôn dân ở phía trước, bọn họ gia tăng tốc độ chạy của ngựa, sôi nổi lấy ra đao, Mục Thạch cách bọn họ càng ngày càng gần, thời điểm chỉ cách bọn họ chừng hai mươi bước thì phát ra tiếng thét dài, Lưu Vĩnh cùng người đang mai phục nhắm mắt lại dùng sức kéo dây thừng.
Ba con ngựa trước mặt nghe được tiếng thét dài thì đã không ghìm ngựa kịp, vó ngựa vướng vào dây thừng, bị trượt chân, người từ trên ngựa ngã xuống, những con ngựa ở phía sau lập tức trở nên rối loạn, có ba con ngựa bị kéo ngã ở phía trước, những con ngựa còn lại bởi vì rối loạn trận tuyến mà dẫm trúng những bẫy rập trên mặt đất đã được đào trước đó, ngựa bị nghiêng ngã ở một bên, người thì ngã xuống……Sau khi đội thứ nhất ngã xuống, Mục Thạch nhìn thấy tình huống phía sau còn chưa kết thúc liền vọt lên, dùng gậy gộc đập vào trên đầu một kỵ binh, trực tiếp gõ chết người nọ, xoay người một cái liền đoạt đao của hắn, xoay người lại liền cắt cổ một người khác.
Người ở phía sau mới ngã từ trên ngựa xuống, còn chưa kịp phản ứng đã bị Mục Thạch giết.
Một đội người Hồ cuối cùng bởi vì ngựa hỗn loạn mà không thể không xuống ngựa, cùng hai người Hồ dư lại trước đó cùng nhau vây quanh Mục Thạch.
Năm đối một, Mục Thạch không dám khinh thường, gắt gao nắm chặt đao.
Kỵ binh kêu lên quái dị, nắm chặt đao xông lên, lại bị một đao của Mục Thạch ngăn trở, một chân đá vào bụng, bay thẳng ra ngoài, Mục Thạch quay người ngăn trở một người khác……Lưu Vĩnh đã bò dậy từ trên mặt đất, nhìn Mục Thạch đang chiến đấu với người Hồ, trong mắt hiện lên tàn nhẫn, hắn lặng lẽ bò tới cầm lên một thanh đao, thấy người Hồ bị Mục Thạch đá bay đang bò dậy muốn tiến lên, liền len lén đi tới phía sau hắn, chém ra một đao ……Tay của Lưu Vĩnh hơi run, ánh mắt lại tàn nhẫn, gắt gao nhìn chằm chằm đối phương, thấy đối phương chưa chết, liền rút đao ra cắm thêm một lần.
Thanh niên trai tráng đang vây quanh ở hai bên nhìn thấy không khỏi nuốt nước miếng, thấp giọng nói: “Lưu Vĩnh cũng thật tàn nhẫn.
”Hai mắt của Lưu Chí phát sáng nhìn Mục Thạch lấy một địch bốn, hạ giọng nói: “Chúng ta cũng xông lên đi, Mục thúc đang bị người kiềm chế căn bản giết không được bọn họ, còn không bằng chúng ta mang theo đao xông lên, cho dù giết không được người, hỗ trợ kéo một chút cũng được.
”Lời nói của Lưu Chí vừa ra, bên kia Lưu Vĩnh đã cầm đao xông lên, hắn không có học qua đao pháp, chỉ có thể cầm đao ở phía sau chém lung tung, tuy rằng chém không đến trên thân của người Hồ, nhưng lại bức bọn họ không thể không phân ra chút tâm thần tới đối phó hắn.
Người Hồ vốn định thoát ra để giết Lưu Vĩnh, ai ngờ Mục Thạch lại vung một đao lại đây, hắn không thể không xoay người phòng thủ, cứ như vậy, bọn họ không giết được Mục Thạch, cũng giết không được Lưu Vĩnh.
Lưu Chí thấy thế, cũng không do dự, chạy tới nhặt lên một cây đao trên mặt đất xông lên, cùng Lưu Vĩnh đối phó với một người Hồ.
Hai người đối phó một người, người Hồ kia phiền muộn không thôi, hắn quay người lại muốn giết Lưu Vĩnh cùng Lưu Chí, ai ngờ lại bị Mục Thạch dùng một chân đá vào trên eo bay ra ngoài, Lưu Vĩnh đuổi sát theo, trong lúc đối phương còn chưa kịp ngẩng đầu thì trực tiếp dùng một đao chém vào cổ của đối phương ……Nhóm thanh niên trai tráng đang ẩn núp nhìn thấy đều sôi nổi chạy ra, có người nhặt lên cây đao trên mặt đất, có người cầm đòn gánh gậy gộc xông lên giúp Mục Thạch.
Cả người Mục Thạch toàn là máu tiến lên điều tra tình huống của ngựa, phát hiện vài con ngựa còn tốt đều chạy vào núi rừng, cho dù đuổi theo cũng không tìm lại được, những con ngựa dư lại đều bị thương ở chân, căn bản không thể cưỡi được.
Mục Thạch có chút ảo não, vừa rồi hẳn là trước tiên lưu lại một con ngựa tốt, như vậy thì bọn họ liền có công cụ để đi báo tin.
“Thạch Đầu,” Mã Lưu thị nghiêng ngả lảo đảo chạy ra từ trong rừng cây, “Như thế nào? Uyển Nương đang rất lo lắng cho ngươi.
”Mục Thạch lau vết máu trên mặt, nói: “Không có việc gì, người đều đã bị xử lý, kêu bọn họ nhanh chóng lên đường đi.
” Xoay người đi gặp Thư Uyển Nương.
Thư Uyển Nương dùng một khối vải bông bao ở trên đầu của tiểu Bác Văn, làm bốn hài tử chỉ lộ ra một cái mũi, thấy Mục Thạch lại đây, không khỏi nâng lên thân mình, ánh mắt tha thiết dừng ở phía sau hắn, không nhìn thấy nữ nhi, trong lòng một trận mất mát lo lắng, “A Linh còn chưa trở về sao?”Mục Thạch