Editor: Gấu Gầy
Vết thương trên đầu lật ra da thịt, máu tươi chảy ròng ròng từ trán xuống, thanh niên chỉ kêu lên một tiếng r3n rỉ, thân hình không hề co rúm lại một chút nào.
Tiết Bảo Thiêm hài lòng nâng mày, bước chậm đến sofa ngồi xuống, hai chân vắt chéo, châm một điếu thuốc.
Trong làn khói thuốc mờ ảo ẩn chứa nụ cười xấu xa: "Đàn ông thật đấy, ráng mà kiên trì, lát nữa đừng sợ."
Máu chảy dính vào mắt thanh niên, lông mày khẽ nhíu lại, hắn trầm giọng hỏi: "Anh định làm gì?"
Tiết Bảo Thiêm liếc nhìn tên đàn em đứng phía sau, có chút không kiên nhẫn: "Người chưa đến à?"
"Đến rồi, đang đợi bên ngoài."
Khóe môi nhếch lên: "Vậy thì vào đi."
Cánh cửa biệt thự mở ra lần nữa, lần này cùng với gió núi là vài cô gái váy áo bay bay, trời lạnh đến thế mà vẫn hở hang đôi chân trắng nõn và bộ ng ực nóng bỏng, ánh đèn sáng lên, sóng ngực dâng trào.
Các cô gái trang điểm đậm đứng thành hàng, Tiết Bảo Thiêm quét mắt qua, nhẹ nhàng chế nhạo: "Sao lại chọn người như vậy? Tao không nói rõ trên điện thoại sao?"
Tên đàn em phía sau vội vàng cúi người tiến lên, giải thích: "Đám đàn bà này chúng tôi tìm từ ba hộp đêm, thực sự là những người già và xấu nhất."
Tiết đại thiếu gia nhếch môi: "Đệt mẹ, hộp đêm bây giờ làm ăn có tâm đ ến vậy sao? Hay là phụ nữ già và xấu không được phép sa ngã?"
Hắn vung tay một cái, có vẻ bất đắc dĩ: "Thôi được rồi, đưa tiền đến đây."
Mười chồng tiền mặt xếp ngay ngắn, Tiết Bảo Thiêm ngồi vắt chéo chân lắc lư đôi giày da cao cấp.
Hắn dùng ánh mắt ra hiệu cho mấy cô gái đến xem thanh niên Trương Thỉ nằm rạp trên đất: "Chỉ cần phục vụ tốt cậu ta hôm nay, số tiền này sẽ thuộc về các cô."
Mấy cô gái nhìn nhau, một người có khuôn mặt như được quét một lớp vôi trắng lên tiếng hỏi: "Năm người chúng em chỉ phục vụ anh ấy thôi sao?"
Tiết Bảo Thiêm nhướng mày đồng ý.
Các cô gái quen thuộc với cuộc sống vui vẻ sa đoạ, đã thấy nhiều cảnh tưởng nhơ nhuốc xấu xa, nhưng cảnh tượng hôm nay lại là lần đầu tiên họ thấy, không khỏi do dự.
Tiết Bảo Thiêm cười lạnh một tiếng, hướng ánh mắt tới đàn em, số tiền mặt trên bàn liền được nhân đôi.
Có tiền không kiếm thì đúng là kẻ ngốc, mấy cô gái bắt đầu náo nức, ánh mắt dưới hàng mi thô nặng hướng về hạ th@n Trương Thỉ.
Tiết Bảo Thiêm đắc ý dập tắt điếu thuốc, ra lệnh cho tụi đàn em: "C ởi quần hắn ra, để lộ vũ khí cho các em gái xem nào."
Một câu nói, chiếc qu@n lót màu đen bốn góc bị mọi người chú ý, nơi đó căng phồng, ngay cả khi ngủ đông cũng rất kh ủng bố.
Mọi người trong phòng thần sắc khác nhau, chỉ có Tiết Bảo Thiêm đột nhiên mông cảm thấy thốn.
Bỗng dưng tức giận: "Làm gì mà lề mề vậy, tao bảo tụi bây lột s@ch hắn cho tao!"
"Hai trăm tệ, anh có ý gì hả?" Trương Thỉ từ từ ngồi dậy, nhìn thẳng vào tên đàn ông ngoan độc ngồi trên ghế sofa.
Hai trăm tệ là điểm nhạy cảm của Tiết Bảo Thiêm, đụng vào là nổ. Hắn như chạm vào công tắc điện, lập tức nhảy dựng lên, một lần nữa cầm lấy gạt tàn thuốc đầy máu lao tới.
"Chết tiệt, không đánh cho mày phục là không xong đúng không? Mày còn dám gọi tao là Hai trăm tệ, tao sẽ..."
Lời đe dọa đột nhiên dừng lại, Trương Thỉ đứng dậy.
Thanh niên vẫn bị trói hai tay sau lưng, càng làm nổi bật lên cơ ngực săn chắc, không có quần áo che đậy, cơ bắp nổi lên chằng chịt đâm thẳng vào mắt người nhìn, đường nét trên cánh tay và đôi chân cuồng dã, rắn chắc như cốt thép bê tông.
"Gọi thêm một tiếng Hai trăm tệ thì thế nào?" Thanh niên nửa khuôn mặt chôn trong máu, vẻ mặt lạnh lùng bỗng nhiên đặc biệt âm u, môi hé mở, kéo theo tơ máu đỏ thẫm, nhẹ nhàng phun ra một câu, "Hai trăm tệ."
Các cô gái hoảng sợ lùi một bước về sau.
Gạt tàn thuốc giữa không trung hạ xuống một chút.
Khí thế của Tiết Bảo Thiêm đột nhiên suy giảm, hắn lại nhớ đến buổi tối khó chịu đó, sau khi hắn liên tục chửi bới mười phút, thanh niên cuối cùng đã bị kích động tức giận, nói ra một câu cho đến bây giờ vẫn khiến hắn lạnh sống lưng: "Nếu anh còn đ.ụ này đ.ụ nọ, tôi sẽ chơi anh thêm lần nữa."
Hiện giờ, Tiết Bảo Thiêm cũng coi như đã hiểu, Trương Thỉ không phải là một người xấu tính, ngược lại còn khá cảm thông và lý trí, nhưng nếu bị dồn đến đường cùng, sự hung hãn ẩn sâu trong xương cốt phá vỡ lớp da, sẽ trở thành kiểu người không phải dễ đối phó.
– Nhưng mà, đây là trên sân nhà của mình, bên cạnh có năm sáu vệ sĩ "thuê mướn", sợ hắn cái gì chứ!
Tiết Bảo Thiêm nghiêng đầu, lớn tiếng mắng: "Các người con mẹ nó là xác chết à, cần phải uống thuốc mới có thể l@m tình không? Mau giữ hắn lại, lột s@ch quần áo!"
"Cô!" Người đàn ông lại chỉ vào cô gái mặt phết vôi trắng, "Lại đây, nhào lên người hắn!"
Nữ nhân trong chốn ăn chơi quen cách quan sát tình hình, thanh niên cao lớn, nửa mặt đầy máu kia chắc chắn không phải là kẻ dễ bị bắt nạt. Cô ta liếc nhìn số tiền trên bàn, lộ ra vẻ tiếc nuối: "Ông chủ, hôm nay tôi cảm thấy không khỏe, sợ là không thể làm ăn được, tôi xin phép về trước."
Lời còn chưa dứt, mấy cô gái còn lại cũng nhanh chóng tìm lý do thoái thác.
Nhìn theo bóng lưng của đám người vội vàng bỏ chạy, Tiết Bảo Thiêm chửi rủa: "Mẹ kiếp, không có chút đạo đức nghề nghiệp nào cả, chết tiệt, đã nửa đêm rồi còn muốn về nhà dạy con làm bài tập à? Con của mấy người là cú mèo hả?!"
Cánh cửa biệt thự từ từ đóng lại, Tiết Bảo Thiêm một bụng tức giận không chỗ nào phát ti3t, quay đầu lại, hắn tưởng rằng sẽ nhìn thấy cảnh Trương Thỉ bị bắt, nhưng...
Hắn vô thức lùi lại một bước: "Thế này là sao?"
Lúc này trong toà nhà không có ai bị bắt, tất cả mọi người đều đứng thẳng, bao gồm Trương Thỉ.
"Ông chủ Tiết," một người trong đám vệ sĩ mở miệng, "Chúng tôi nhận đơn hàng làm ăn này của anh, nhưng anh chỉ nói bắt một người đánh một trận rồi thả đi, bây giờ bắt cũng đã bắt, đánh cũng đã đánh rồi, trong hợp đồng chúng ta ký không có cảnh bạo lực đâu."
"Các người một tổ chức Hắc Sách Hội, con mẹ nó còn ký hợp đồng, nói nghe cười chảy cả nước mắt, không phải là muốn thêm tiền thôi sao, lão tử có đầy tiền."
"Ông chủ Tiết sảng khoái, vậy thì thêm số này đi." Tên vệ sĩ ra dấu.
Tiết Bảo Thiêm trợn mắt, chỉ vào Trương Thỉ: "Các người mẹ nó ăn cướp à? Số tiền này đủ để gi ết chết hắn rồi."
Người kia chậc lưỡi cười nói: "Ông chủ Tiết, nếu đã không thương lượng được, vậy chúng tôi rút đây." Hắn vỗ vỗ vai Trương Thỉ, "Người anh em, bảo trọng nhé."
Trương Thỉ gật đầu, không nói thêm gì.
Đám người nhàn nhã bước ra như đi dạo công viên, khi đi còn không quên mang theo hai tên đàn em của ông chủ Tiết.
Đợi đến khi bốn bề yên tĩnh, Tiết Bảo Thiêm mới phản ứng lại, hắn cầm gạt tàn thuốc quay một vòng trong mơ hồ, trên đầu hiện lên dấu hỏi: "Chuyện này là sao chứ?"
Sợi dây thừng từ trên cổ tay Trương Thỉ trượt xuống, thanh niên bước nhanh