Editor: Gấu Gầy
Từ khi bị Phàn Tiêu cưỡng chế đưa về căn hộ, Du Thư Lãng đã gần một tháng không ra khỏi nhà.
Ánh mặt trời của tháng Sáu đã rực rỡ, nhưng rèm cửa sổ dày nặng chưa bao giờ được kéo ra.
Phần lớn thời gian, phòng khách không có ánh sáng. Thời gian lẫn lộn, ngày đêm không rõ, giống như một ngôi mộ chết, nhưng lại giam giữ một người đang sống.
Ngoại trừ việc bị Phàn Tiêu kéo ra ngoài ăn cơm, Du Thư Lãng hầu như không bao giờ rời khỏi phòng khách. ngôn tình ngược
Anh rất yên tĩnh, như thể đã quen với việc hòa mình vào bóng tối. Ngoại trừ tiếng bật lửa thi thoảng vang lên, cùng ngọn lửa xanh ra sức xẻ đôi bóng tối, cả căn phòng đều bị sự lạnh lẽo xâm chiếm.
Trong khoảng thời gian này, Phàn Tiêu đã sử dụng vô số phương pháp để cầu xin tha thứ, nhưng quyết không đề cập đến chuyện rời khỏi cuộc sống của Du Thư Lãng.
Hắn đã chuyển tất cả công việc về nhà, canh giữ cửa phòng khách, thảo luận dự án, họp video, đọc tài liệu. Cứ cách một khoảng thời gian, hắn lại mang những thứ đáng yêu và thức ăn đến mở cửa phòng, nhưng thường chỉ nhận được một câu: "Đừng lo, tôi còn chưa chết."
Lúc không có việc gì để bận rộn, Phàn Tiêu sẽ chen mình vào góc tường, để hai bức tường đối diện kẹp chặt lấy mình, giống như như vậy có thể chống đỡ chấp niệm còn sót lại của mình.
"Em không thể không có anh." Hắn thường xuyên tự nói với mình, "Nếu em không cần em, ai sẽ cần em chứ?"
Ba bữa cơm mỗi ngày rất phong phú, tất cả đều do Phàn Tiêu chuẩn bị, nhưng Du Thư Lãng vẫn tiếp tục suy sụp một cách rõ ràng.
Tóc của anh đã dài ra rất nhiều, phần nào che khuất đôi mắt và lông mày, khiến cho chóp cằm trở nên hao gầy hơn. Du Thư Lãng chưa bao giờ có vẻ ngoài yếu đuối, khi cười ấm áp ôn hoà, khi tức giận mạnh mẽ cứng cỏi, nhưng bây giờ chỉ còn lại vẻ b3nh hoạn đổ nát.
Anh thích nghi với ánh sáng một lúc, sau đó mới cầm đũa lên, bát cơm đã được Phàn Tiêu chất đầy ắp, anh không bao giờ kén chọn, ăn bất cứ thứ gì được cho, nhưng lại ăn rất ít, không đến một phần ba so với trước đây.
"Thư Lãng, em nấu canh xương heo, anh uống một chén đi."
Bây giờ Phàn Tiêu không chỉ biết nấu món Thái, hắn còn theo dõi video học nấu nhiều món ăn bổ dưỡng, mỗi ngày đổi mới món ăn trên bàn.
"Canh này em nấu ba lần, hai lần trước không mặn thì lạt, lần này khá hơn, anh thử xem."
Du Thư Lãng ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua chiếc máy tính phía sau Phàn Tiêu, rồi lại thu về.
Anh cầm chén canh lên, thấy vẻ mặt ngạc nhiên vui mừng của Phàn Tiêu, cổ tay hơi lệch một chút, cả chén canh nóng hổi đổ hết lên chân mình, niềm vui trong mắt Phàn Tiêu chỉ còn lại sự kinh hãi!
"Thư Lãng!" Hắn lập tức đứng dậy, vòng qua bàn, nắm lấy tay Du Thư Lãng, quỳ một gối xuống, xem vết thương của anh.
Quần ngủ mỏng dính vào da, Phàn Tiêu không dám hành động bừa bãi, tìm một cái kéo, cẩn thận cắt đứt ống quần.
Vết bỏng không quá nghiêm trọng, canh được đưa đến tay Du Thư Lãng, đã được Phàn Tiêu hong một lúc, có thể từ từ uống.
Làn da chỉ hơi sưng đỏ cũng làm Phàn Tiêu toát mồ hôi lạnh, hắn nói một cách hoảng hốt: "Chúng ta đi bệnh viện."
"Không đi."
Du Thư Lãng đứng dậy trở về phòng ngủ, nhưng lại bị Phàn Tiêu kéo lại: "Không được, vết bỏng không xử lý sẽ gặp vấn đề lớn."
Du Thư Lãng liếc nhìn hắn, châm chọc nói: "Vấn đề gì lớn, có lớn hơn vấn đề giữa chúng ta bây giờ không?"
Anh chán chường phất tay một cái, xoay người lặp lại: "Không đi bệnh viện."
"Vậy em đi mua thuốc bỏng." Phàn Tiêu bắt Du Thư Lãng ngồi xuống ghế, "Anh ngồi đây chờ em mua thuốc về, không được di chuyển, đừng chạm vào vết thương."
Lưng Du Thư Lãng chìm vào ghế, thoạt nhìn rất mất kiên nhẫn, nhưng không phản đối thêm nữa.
Mãi đến khi Phàn Tiêu hoang mang vội vã rời đi, anh mới đứng dậy, chậm rãi bước đến bàn làm việc tạm thời của Phàn Tiêu, ngón tay thon dài đặt lên chiếc laptop lạnh lẽo.
Chiếc laptop chuyên dùng để làm việc của Phàn Tiêu được mở ra, ngón tay nhấn vào bàn phím, màn hình hiện ra hộp thoại nhập mật khẩu.
Du Thư Lãng suy nghĩ một chút, nhập một dãy số, nhấn enter, sai.
Anh "chậc" một tiếng, lại nhập một dãy số khác, nhấn enter, lại sai.
Thử đi thử lại vài lần, vẫn không đúng, đóng laptop lại, Du Thư Lãng ngồi trở lại ghế.
Bôi thuốc xong, Du Thư Lãng im lặng trở về phòng khách, đóng cửa lại, để khuôn mặt lo lắng của Phàn Tiêu bên ngoài cửa.
Chỉ còn lại hộp thuốc lá trống không bên cạnh, Du Thư Lãng lục tìm trong ngăn kéo, ngón tay chạm vào chiếc điện thoại mà anh đã bỏ quên không sử dụng nhiều ngày.
Chiếc điện thoại cứng cáp, vẫn còn một chút pin, màn hình được kích hoạt bằng vân tay, lập tức sáng lên. Du Thư Lãng vô thức quét qua, thấy nhiều cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn nằm ngang trên màn hình.
Anh khẽ nhíu mày, cầm điện thoại trượt mở màn hình, ngón tay run rẩy, do dự một chút, mới nhấn mở một đoạn video.
Trong video, người đàn ông ngồi ở ghế sau của xe, ngẩng cao cằm, vẻ mặt đầy sắc thái, một tay đang chuyển động đều đặn phía dưới, tần suất tác động đến biểu cảm, nhanh thì nhíu mày, chậm thì cúi đầu th ở dốc, thống khổ và vui sướng giao hoà, mà người bộc lộ ra vẻ mặt này, chính là Du Thư Lãng!
!!!
Du Thư Lãng thoát khỏi video, nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, ngồi yên một lúc lâu mới gọi lại.
Cuộc gọi lập tức được kết nối, anh hỏi: "Cậu muốn cái gì?"
Đây là lần đầu tiên trong gần một tháng qua Du Thư Lãng chủ động đề xuất ra ngoài.
Phàn Tiêu cầm tay nắm cửa, vẻ mặt nghiêm trọng: "Có thể nói cho em biết anh đi gặp ai không?"
Du Thư Lãng chế nhạo: "Cậu không phải rất giỏi theo dõi sao? Có thể theo tôi đi xem."
"Em sẽ không theo dõi anh nữa, cũng không can thiệp vào anh." Phàn Tiêu buông tay, mở cửa, "Chỉ cần anh cho phép em ở bên cạnh anh, em sẽ không làm bất cứ điều gì làm tổn thương anh nữa."
Du Thư Lãng cười khẩy một tiếng, đẩy Phàn Tiêu lách mình ra khỏi cửa, để lại một câu nhẹ nhàng: "Điều làm tổn thương tôi nhất, là cậu không biến đi."
Phàn Tiêu: "......"
Trong quán cà phê yên tĩnh xa cách sự ồn ào, âm nhạc du dương.
Trong góc sâu nhất, đối diện Du Thư Lãng là Tần Chi Dương.
Một cậu nhóc 20 tuổi, thoạt nhìn chải chuốt cẩn thận, mùi nước hoa thơm phức có thể ngửi thấy từ xa. Nhưng đến khi nhìn thấy Du Thư Lãng, thân thể gầy gò đến mức chỉ còn da bọc xương, cậu bỗng dưng nổi giận! Cơn giận không thể kìm chế được, còn mãnh liệt hơn cả mùi nước hoa, tiếng nghiến răng nghiến lợi phá vỡ sự yên tĩnh của quán cà phê.
"Phàn Tiêu dám hành hạ anh như vậy, tôi sẽ đi báo cảnh sát ngay bây giờ!"
Môi Du Thư Lãng rời khỏi tách cà phê, màu môi ẩm ướt mang lại chút sức sống cho khuôn mặt. Mái tóc dài che mày mắt, dây buộc tóc mà quán cà phê để sẵn cho phái nữ được anh lấy ra một cọng, tóc trước trán chải ngược về sau, Du Thư Lãng tuỳ tiện buộc lại.
Khuôn mặt vô cùng điềm đạm, vì gầy yếu mà thêm chút u buồn, bây giờ tóc dài đã được ngẫu hứng buộc lên, lại càng tăng thêm vẻ thong dong tự tại.
"Đừng nóng vội." Anh nhìn Tần Chi Dương nói, "Một đoạn video từ camera hành trình không được coi là quay lén, cậu ta cũng không phát tán, là cậu tự tiện lấy ra, nếu báo cảnh sát, lúc đó ai phải chịu trách nhiệm pháp lý còn chưa biết."
Tiểu Tần tổng đã quen biểu cảm lạnh lùng, ngón tay nắm chặt kêu lạo xạo: "Vậy hắn giam cầm anh không phải là phạm tội sao?"
Du Thư Lãng uống một ngụm cà phê: "Cậu ta không giam cầm tôi,