Editor: Gấu Gầy
Cà phê của Du Thư Lãng đã lạnh, anh yêu cầu nhân viên phục vụ đổi một tách mới, rồi mới ngẩng đầu nhìn về phía Phàn Dư.
Phàn Nhị, người tự nhận mình yêu văn hóa Trung Hoa, mặc một bộ đồ tơ lụa màu vàng rực, cầm một cây quạt, gõ gõ lên đùi, kết hợp với mái tóc xoăn không dài không ngắn của mình, trông rất là kỳ cục.
"Nhị thiếu, anh và Phàn Tiêu có thù hận gì sâu đậm không? Sao lại muốn lật đổ cậu ta đến thế." Du Thư Lãng hỏi.
Phàn Nhị ngồi dựa lưng trên ghế, vắt chéo chân: "Chẳng phải đã quá rõ ràng rồi sao, chủ nhiệm Du, chẳng qua là tranh quyền đoạt lợi. Ba anh em chúng tôi có ba người mẹ khác nhau, mẹ của anh Cả là chính thất, mẹ của lão Tam là người mà lão gia yêu thích nhất, chỉ có mẹ tôi là tình nhân bên ngoài, vì vậy trong ba người con trai, tôi là người ít được thương nhất."
Gã hạ miệng xuống, gửi đi một nụ cười châm biếm: "Ngay cả Hứa Trung, lão cáo già đó, chọn con rể cũng không thèm nhìn tôi, hoặc là lão Tam chưa kết hôn, hoặc là anh Cả đã ly hôn, vậy nếu tôi không tranh đấu, cậu nghĩ tôi còn chỗ đứng trong cái nhà này không?"
Gã cười tươi rói nghiêng người về phía trước, hỏi: "Chủ nhiệm Du, lão Tam đã làm việc tại nhà gần một tháng rồi, chiếc máy tính xách tay làm việc cũng đã mang về, cậu chỉ cần mở máy tính, c ắm vào con chip tôi đưa cho cậu, nhập vào mệnh lệnh đơn giản, dữ liệu trong máy tính của hắn sẽ tự động truyền đến chỗ tôi, mọi chuyện coi như đại công cáo thành. Nhưng tại sao đến bây giờ, tôi vẫn chưa nhận được bất kỳ dữ liệu nào vậy?"
Du Thư Lãng vừa gọi một tách cà phê mới có vị đắng, hương vị trên đầu lưỡi quấn lấy tâm trạng của anh.
"Không bằng Nhị thiếu thay đổi hướng đi, chuyển những dữ liệu đó cho tôi, sau đó do tôi kiện tụng, như vậy vừa có thể giải được hận trong lòng tôi, lại có thể để Nhị thiếu tránh xa chuyện này, không bị người ta chỉ trích anh em xung đột, chẳng phải tốt hơn sao?"
Phàn Nhị giật mình, ánh mắt lảng tránh, sau một lúc lại cười ha hả: "Lão Tam thật sự làm tổn thương chủ nhiệm Du không nhẹ, cậu yên tâm, sau khi có chứng cứ, tôi nhất định sẽ gửi một bản cho cậu, cậu muốn xử lý hắn thế nào cũng được."
Du Thư Lãng lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày: "Nhị thiếu, tôi đoán anh muốn lấy chứng cứ trong máy tính của Phàn Tiêu, không phải chỉ để lật đổ cậu ta. Vậy nếu không không phải chỉ để lật đổ Phàn Tiêu, chẳng lẽ bên trong còn giấu chuyện gì liên quan đến anh?"
Phàn Dư đồng tử co lại, chiếc quạt gấp trong tay bỗng dưng bị nắm chặt! Nhưng chỉ trong chốc lát, lực đạo lại lỏng ra, chiếc quạt gấp được mở ra, tạo ra tiếng gió: "Tôi ở công ty không quyền không thế, làm sao có thể có bí mật gì?"
Du Thư Lãng mỉm cười, xin lỗi: "Đùa thôi, Nhị thiếu đừng để trong lòng." Anh nói thêm, "Tôi đã thử, nhưng máy tính của Phàn Tiêu có mật khẩu, tôi không thể mở máy, không thể nhập lệnh, cho nên, có vẻ như tôi không thể giúp Nhị thiếu được."
Phàn Dư nhướng mày: "Cậu đổi ý rồi à?"
"Đúng, năng lực có hạn, làm Nhị thiếu thất vọng rồi." Du Thư Lãng đẩy cà phê ra, kết thúc chủ đề, đứng dậy định rời đi, nhưng bị Phàn Nhị chặn lại.
"Chủ nhiệm Du, đừng vội." Gã lại đẩy cà phê của Du Thư Lãng trở lại, "Chỉ mới hai tháng, cậu đã khiến Phàn Tiêu tái phát chứng rối loạn căng thẳng ba lần, đầu cũng sắp đập ra máu rồi, đây mà là năng lực có hạn? Năm đó khi mười tám tuổi, hắn gặp biển mới có phản ứng căng thẳng nghiêm trọng như vậy, cho nên chủ nhiệm Du không cần khiêm tốn, thử lại xem, có điều kiện gì cứ nói, không cần khách sáo với tôi."
Thấy Du Thư Lãng im lặng không nói, không muốn nhiều lời, gã "chậc" một tiếng: "Thôi được, tôi cũng không miễn cưỡng chủ nhiệm Du, nhưng con đường này không thông, vẫn còn con đường thứ hai."
Gã lộ ra nụ cười gian xảo rất phù hợp với vẻ mặt, hạ giọng: "Cậu không phải muốn trút giận sao? Cứ đi theo tôi, chúng ta thành đôi, Phàn Tiêu chắc chắn sẽ tức lồ ng tức lộn!" Gã dường như đã mường tượng trong đầu, cười mắt híp lại thành một khe hở: "Đề nghị này thế nào, trực tiếp kết liễu."
Du Thư Lãng cắn chặt răng, lại cười: "Được thôi, chỉ cần Nhị thiếu sẵn lòng nằm xuống để tôi làm."
Phàn Dư run rẩy, lắp bắp: "Ý tôi là chúng ta... giả vờ mà thôi, không cần phải có tiếp xúc thể xác."
Du Thư Lãng đứng dậy, cuối cùng nói: "Ban đầu ở cùng Phàn Tiêu, cũng chỉ là thấy cậu ta dễ ngủ, không ngờ lại dính phải một kẻ điên, nên tôi khuyên Nhị thiếu đừng dễ dàng bắt đầu trò chơi, đừng để cuối cùng gà bay trứng vỡ."
Du Thư Lãng để lại hai tờ tiền trên bàn, đẩy cửa quán cà phê, bước ra ngoài.
Phàn Dư mất đi nụ cười trên mặt, một lúc lâu, gã cầm lấy điện thoại luôn đặt trên bàn, mở khóa màn hình, liền thấy thời gian trên giao diện ghi âm đang liên tục tăng lên.
Kéo thời gian đến phần giữa, Phàn Dư nghe một lúc, tự nói với mình: "Mẹ kiếp, họ Du lại lừa mình, tên này thật không dễ trị!"
Lại trượt đến phần cuối, nghe lại lời cuối cùng của Du Thư Lãng: Ban đầu ở cùng Phàn Tiêu, cũng chỉ là thấy cậu ta dễ ngủ, không ngờ lại dính phải một kẻ điên.
Phàn Dư nhướng mày, cuối cùng trên mặt cũng lộ ra chút ý cười.
Lật qua danh bạ, gã gọi cho một số điện thoại, chờ đối phương bắt máy, khóe miệng lập tức dùng sức nhếch lên, giọng điệu thân thiết: "Lão Tam, đang bận gì thế? Không không, tài khoản không có vấn đề gì, tài khoản của em sạch sẽ lắm, dù không sạch thì anh Hai cũng thay em gánh vác. À, em biết anh vừa gặp ai không? Chủ nhiệm Du! Ai da, dù anh Hai biết không nên xen vào chuyện riêng tư của em, nhưng mà lời nói của cậu ta thực sự không hay. Lúc đó anh vừa mở máy ghi âm, em biết đấy, bây giờ anh đang học kinh kịch, thích tự ghi âm giọng nói của mình. Thật là trùng hợp, lại ghi được lời nói của cậu ta. Hay là anh gửi cho em, em tự nghe một chút, thực sự là không giống lời nói của người đàng hoàng..."
Cúp điện thoại, Phàn Dư gửi một tin nhắn cho Phàn Tiêu. Xoạt, quạt giấy mở ra, người đàn ông với vẻ mặt nham hiểm nhẹ nhàng lắc đầu: "Phàn Tiêu, mày là kẻ si tình, nếu lại đâm đầu vào tường một lần nữa, không biết có phải cả mạng cũng mất luôn không?!"
Liên tiếp mấy ngày, tâm trạng của Phàn Tiêu đều không vui, hắn im lặng làm việc, im lặng nấu ăn, im lặng gắp thêm đồ ăn cho Du Thư Lãng, không giống như những ngày trước luôn vắt óc tìm chủ đề để nói chuyện.
Vào đêm. Cửa phòng khách bị gõ vang, dĩ nhiên không có tiếng trả lời.
Phàn Tiêu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, không tự tiện bước vào, nhìn người đàn ông vừa tách ra từ bóng tối: "Thư Lãng, có thể giúp em một việc không? Giúp em xem xét hai loại thuốc cùng công dụng, coi cái nào có tiềm