Một đêm này, sở hữu tín đồ ở các nơi của Ma Điện đều được lệnh triệu tập mà trở về đại bản doanh.
Người ra kẻ vào náo nhiệt cực kỳ, đèn đuốc mở đến sáng, thanh âm nói chuyện nối liền không dứt.
Bọn họ mang tâm tình thấp thỏm, chờ mong, thậm chí là kích động.
Bởi vì điện chủ đã từng hứa với bọn họ, một khi ngài trở thành cường giả Huyền Tôn Cảnh, ngài nhất định sẽ mang theo bọn họ thống nhất Huyền Nguyệt, trở thành nhân thượng nhân.
Cho dù là kẻ hèn thập đại gia tộc, cũng phải đối với bọn họ cung kính và nịnh bợ.
Mang suy nghĩ ảo tưởng như thế, đám tín đồ kích động cả đêm không ngủ, người ra kẻ vào thay đổi một đám lại một đám.
Bất quá không có ai đặt tâm tư vào người nào đó bất chợt có hành động hay cách nói năng khác hẳn với thường ngày.
Đêm cuối trước khi khởi động Thất Tinh Trận, không khí nhiệt liệt một chút, bọn họ đều hiểu mà!
Vì suy nghĩ ỷ lại này, cho nên những thuộc hạ của Đế Mặc Thần trà trộn vào trong đám tín đồ này quả thật như có thần trợ vậy.
Tìm hiểu tin tức, hạ dược hạ dược, đánh ngất thay thế, một loạt hành động quyết đoán xảy ra, thế nhưng không có bị phát hiện.
Lúc Đế Mặc Thần nghe được tin tức này, hắn cơ hồ là trầm mặc thật lâu.
Một thanh niên mặc võ phục màu đỏ đứng bên cạnh hắn, híp mắt nhìn về phía xa, thập phần châm chọc nói:
“Thật là bùn nhão không trét nổi tường! Ma Điện - kết cục diệt vong không còn xa!”
Đế Mặc Thần không nói gì, một thanh niên khác mặc võ phục xanh nước biển ngưng trọng ra tiếng nói:
“Hỏa hộ pháp! Nói thì nói như vậy, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, Ma Điện trụ ở đại lục này hơn hai mươi năm, muốn nhổ tận gốc bọn họ, chúng ta phải đánh lên tinh thần, không được khinh địch!”
Hỏa hộ pháp nghe vậy, bĩu môi nói:
“Không phải chỉ có một mình chúng ta ra tay.
A Hoa nói, người của Viêm Tinh Thành đều xuất hiện, bọn họ hẳn là đem theo vũ khí tối tân dùng để kinh sợ các đại gia tộc của nhiều năm về trước.”
Băng hộ pháp là thanh niên vừa ra tiếng nghe thấy huynh đệ của mình cơ hồ nghĩ gì nói nấy, hắn không khỏi nhíu mày nhắc nhở:
“Không biết lớn nhỏ! Bối cảnh của phu nhân tương lai mà ngươi cũng dám nghị luận, không sợ chủ tử phạt ngươi sao?”
Hỏa hộ pháp nhìn lén qua nam nhân chắp tay sau lưng đứng ở phía trước, bĩu môi nói:
“Ta lại không có nghị luận vấn đề mẫn cảm gì! Ngươi nghĩ xem, nếu không phải chuyện này được chủ tử ngầm cho phép, thì tiểu Tuyết dám tiết lộ cho chúng ta sao?”
Băng hộ pháp như suy tư gì, gật gật đầu:
“Ngươi nói cũng đúng! Chủ tử làm như vậy, hẳn là nâng cao địa vị của phu nhân, hơn nữa cảnh cáo chúng ta không được xem thường nàng!”
Hỏa hộ pháp tức khắc xua tay, nhỏ giọng nói:
“Nàng là thành chủ của Viêm Tinh Thành đó, trong tay có Ưng Vệ và vũ khí lợi hại.
Ta nào dám khinh thường.
Ngược lại ta còn cảm thấy chỉ có nhân vật như vậy mới xứng đôi bên cạnh chủ tử.”
Một thanh niên khác mặc võ phục màu tím không khỏi xoa cằm, trong ánh mắt hiện lên tia tò mò, nói:
“Cả A Hoa và A Nguyệt đều khen phu nhân là người không tồi, ta thật sự quá tò mò, muốn thời gian qua nhanh để thấy được chân thân!”
Nghe ba người Lôi hộ pháp, Băng hộ pháp, Hỏa hộ pháp chau đầu ghé tai thì thầm thảo luận, Phong hộ pháp không khỏi chui đầu vào, khe khẽ nói nhỏ:
“Phu nhân là người không tồi, có điều tính tình hơi táo bạo.
Nếu lần đầu gặp mặt mà các ngươi dám thẳng thừng kêu nàng hai chữ ‘phu nhân’, ta bảo đảm các ngươi sẽ được hưởng thụ phần lễ vật đặc biệt từ Viêm Tinh Thành!”
Lôi hộ pháp, Băng hộ pháp, Hỏa hộ pháp: “…”
Có ý tứ gì!?
Nhìn ba gương mặt mộng bức trước mắt, Phong hộ pháp tự nhận chính mình biết được bí mật cực kỳ quan trọng, vẻ mặt trở nên kiêu ngạo lên.
Hắn khẽ liếc nhìn thấy chủ tử không để ý bên này, vì vậy mà hắn nhỏ giọng chia sẻ bí mật cho các huynh đệ chí cốt:
“Nói ra các ngươi không tin, chủ tử còn chưa đem người đuổi tới tay!”
Lôi hộ pháp tức khắc trừng to mắt, lớn giọng hỏi:
“Cái gì? Ngài ấy vô dụng như vậy sao?”
Hỏa hộ pháp cũng táo bạo rống ra tiếng:
“Trời mẹ! Trên đời này còn có nữ nhân không bị mị lực của ngài ấy chinh phục sao?”
Băng hộ pháp mơ hồ thấy có gì đó không đúng, vội đưa tay lên miệng, điên cuồng nháy mắt ra hiệu:
“Các ngươi thu liễm chút, be bé cái miệng lại thôi!”
Hắn vừa dứt lời, thì một thanh âm lạnh lẽo đầy sát khí từ phía sau cất lên:
“Các ngươi không đi chuẩn bị, một đám tụ tập ở chỗ này bàn bạc cái gì đâu?”
Bốn người đồng thời đình chỉ nói chuyện, ngẩng đầu nhìn về một hướng, thấy Đế Mặc Thần không biết khi nào đã chắp tay sau lưng nhẹ nhàng tới gần, vẻ mặt cười như không cười mà nhìn bọn họ.
Phong hộ pháp khẽ nuốt một ngụm nước bọt, cầu sinh dục mười phần mà nói:
“Chủ tử yên tâm, chúng thuộc hạ đang nghiêm túc bàn bạc chuyện đại sự, tuyệt đối không phải nghị luận việc riêng tư của ngài… ách!”
Nhận ra mình đang nói gì đó, Phong hộ pháp không khỏi căng thẳng bụm miệng mình lại, thanh kiếm rơi xuống đất mà hắn cũng không thèm quan tâm.
Xoát!
Ba vị hộ pháp còn lại đồng thời lùi về phía sau mấy bước, ánh mắt nhìn Phong hộ pháp biểu hiện mấy chữ ‘huynh đệ, ngươi đừng hòng mưu hại chúng ta’, nhưng vẻ mặt thì lại nghĩa chính nghiêm từ mà đáp lại Đế Mặc Thần:
“Chủ tử! Ngài đừng nghe A Phong nói bậy, chúng thuộc hạ thật sự chỉ đang bàn kế sách làm sao để tiêu diệt Ma Điện thôi.”
“Đúng vậy, đúng vậy! Ma Điện dám bắt cóc hai vị tiểu chủ tử, chúng thuộc hạ nhất định phải cho Ma Điện biết biển xanh