Không lâu sau đó, tất cả mọi người ở phía trên đều nghe được âm thanh ồn ào nhốn nháo từ bên dưới truyền tới, tiếng khóc la và kêu gào inh ỏi của mấy trăm đứa nhỏ nhất thời vang vọng cả quảng trường.
“Người xấu! Các ngươi đều là người xấu!”
“Người xấu mau thả chúng ta ra! Chúng ta muốn về nhà, ô ô ô!”
“Oa! Oa! Oa! Ta muốn về nhà, cầu xin các ngươi thả chúng ta ra đi mà!”
“…”
Mắt thấy Mộ Dung Càn, Mộ Dung Âm, Mộ Linh Khê và các vị trưởng lão bởi vì vô số thanh âm nhốn nháo này mà hơi cau mày, sắc mặt âm trầm như mực, thì đám tín đồ không khỏi kinh hồn táng đảm, vội vã bưng kín miệng của mấy đứa nhỏ la hét, động tác mạnh bạo đẩy bọn họ vào trong dàn tế đã sắp đặt sẵn, thô lỗ mà uy hiếp:
“Các ngươi đều câm miệng lại hết đi! Có la hét xé trời cũng không ai đến cứu các ngươi đâu! Các ngươi có gan làm ồn bao nhiêu, thì hậu quả phải gánh chịu sẽ nghiêm trọng bấy nhiêu.
Chừa chút sức lực để mà hít thở đi!”
Quan trọng là, bọn họ sợ đám hài tử này càng la hét thì càng mất sức, không còn nhiều tinh lực, lỡ làm hỏng đại sự của Điện chủ thì làm sao?
Đến lúc đó, điện chủ khẳng định sẽ tước đầu của bọn họ lìa khỏi cổ.
Dùng cách này đối phó với hài tử là có chút trơ trẽn, nhưng hiệu quả cũng cực lớn.
Mặc kệ là bọn nhỏ sợ hãi khi bị đánh, hay nghe đến câu ‘không ai đến cứu’ thì đã tuyệt vọng, chết lặng.
Nhưng lúc này đây, không còn ai dám la hét inh ỏi, nếu có thì cũng chỉ là gục đầu, lặng lẽ rơi lệ mà thôi.
Bất quá, vẫn có mấy đứa nhỏ không khóc lớn, cũng không la hét.
Thình lình chính là Đỗ Sơn, Tô Thụy, Kiều Lộ, Lạc Tuyết và Lục Tân Nghĩa.
Bọn họ bị áp tải đi ở cuối cùng, biểu hiện đặc biệt ngoan ngoãn, không làm ra tiếng động để tránh bị người khác chú ý.
Ngay cả thì thầm giao lưu cũng không dám, bởi vì bọn họ thực chất đang yểm hộ cho đồng đội của mình.
Mà ở phía sau năm đứa nhỏ và năm tên tín đồ này, có một con tiểu Hắc miêu đang bay lơ lửng trên không trung, cặp mắt của nó xanh biếc huyền bí dạng khai từng làn gợn sóng dịu nhẹ hình thành một vòng tròn, vòng tròn đó đem Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng, Chu Lệ Na, Thạch Miểu và Âu Dương Nhược Lan đều bao bọc ở bên trong.
Thạch Miểu cõng Âu Dương Nhược Lan, Chu Lệ Na đi ở chính giữa, hai tay bợ lấy dây xích của hai đồng đội.
Mà Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng lại đi ở phía trước nâng đỡ dây xích cho nhau.
Tiểu Long dùng tay còn lại ôm Tiểu Bạch trong lòng ngực, còn Tiểu Hồng thì dùng tay còn lại cầm lấy xích khóa của Chu Lệ Na từ phía sau.
Tân thành viên “tiểu Ô” thì ngồi chễm chệ trên vai nữ hài, ba con mắt vừa tò mò lại vừa cảnh giác mà nhìn ngó xung quanh.
Mấy đứa nhỏ dùng bước chân nhẹ nhàng nhất có thể rời đi lao tù dưới lòng đất, có lẽ là được thần may mắn chiếu cố, trong suốt quá trình di chuyển thế mà lại không bị bại lộ.
Hoặc có lẽ là tiếng khóc la của mấy đứa nhỏ khác hấp dẫn phần nào lực chú ý, khiến tất cả mọi người trong Ma Điện sơ suất bỏ qua năng lượng dao động nhỏ này.
Bất quá, đi vào dàn tế rồi, mấy đứa nhỏ khác dường như đoán được kết cục của chính mình nên đồng thời trầm mặc xuống dưới, hoặc âm thầm gạt lệ, hoặc ngơ ngác thất thần.
Ánh mắt Mộ Dung Càn khẽ đảo qua dàn tế, hắn không có đếm kĩ số lượng từng đứa nhỏ.
Nhưng hắn biết, đám tín đồ ngu xuẩn kia không dám lừa gạt hắn.
Nơi này hẳn là đủ một ngàn đồng nam đồng nữ.
Bởi vậy, hắn chỉ liếc một cái liền thu hồi tầm mắt, sau đó dùng huyền lực phóng đại thanh âm:
“Bắt đầu khởi trận!”
Hu!
Mộ Dung Càn nói xong thì liền ngồi xuống trên bồ đoàn, hai mắt hơi nhắm lại vận chuyển huyền lực trong cơ thể đi hấp thu lực lượng xung quanh, sau đó bắt đầu từng chút một mà đánh sâu vào cái chắn giữa Thần Huyền Đỉnh và Huyền Tôn Cảnh.
Cùng lúc đó, các trưởng lão của bảy phương vị đồng thời ra tay kết ấn, sau đó đồng thời đánh vào một chỗ.
Ầm vang!
Răng rắc!
Một tiếng động cực kỳ lớn vang lên, khe đất xung quanh lại lõm xuống một tầng, sau đó để lộ ra không gian trong mật đạo và Tịnh Linh Bình.
Theo từng đạo công kích mạnh mẽ, khóa Huyền Linh chặn ngang cổ chai của Tịnh Linh Bình tức khắc vỡ ra thành mảnh nhỏ, lực lượng trong đó dũng mãnh chui vào trận pháp đã vẽ ở dưới đất.
Lúc này các trưởng lão và đà chủ lại hợp lực duy trì trận pháp, vừa dùng huyền lực đẩy loại năng lượng hung bạo kia đến nơi trung tâm để tiếp ứng cho Mộ Dung Càn.
Nơi năng lượng đi qua, vô số Huyền thạch chung quanh đồng loạt vỡ vụn thành bột phấn.
Sau đó chúng nó tựa như hồng thủy vỡ đê, bị Mộ Dung Càn hấp thu vào trong người.
Ngay tức khắc, sắc mặt của hắn trở nên xanh tím đan xen, gân xanh đột hiện, cơ bắp phồng ra nhìn thấy mà ghê người.
Phốc!
Năng lượng quá mạnh bạo khiến hắn mở ra cặp mắt đỏ ngầu như hung thú, khóe miệng liên tục tràn ra máu tươi.
“Phụ thân!!!”
“Điện chủ!!!”
Mộ Dung Âm, Mộ Linh Khê phân biệt ngồi ở hai bên người Mộ Dung Càn, thấy tình hình như vậy thì không khỏi kinh hãi ra tiếng.
Mộ Dung Càn không dừng động tác hấp thu lực lượng, khóe miệng đầy huyết mà gằn giọng nói:
“Mau! Mau dùng Đồng Tâm Khế!”
Trong sách cấm có ghi rõ ràng, cách tăng lên thực lực này rất cực đoan, một khi không cẩn thận thì kinh mạch hắn sẽ đứt đoạn, nổ tan xác mà chết.
Hắn đã sớm dự đoán đến một bước này, cho nên hắn mới trù bị nhiều năm như thế, chỉ có tinh huyết và linh hồn thuần khiết của hài tử, mới có thể trung hòa.
Mộ Dung Âm và Mộ Linh Khê nhìn lẫn nhau một cái, sau đó quyết đoán đánh vào ngực mình một cái, mỗi người phun ra một chuỗi tâm đầu huyết.
Sau đó, hai chuỗi tâm đầu huyết này bay lên không trung rồi hòa lẫn vào nhau, hình thành một cái huyết tuyến.
Mộ Dung Càn chịu đựng kinh mạch bành trướng cầm lấy một đầu.
Mà đầu huyết tuyến còn lại, dưới sự điều động của Thánh Tử - Thánh Tử lại bay về phía dưới dàn tế - nơi mà đám hài tử đang đứng.
Roẹt!
Dàn tế dưới chân bọn nhỏ tức khắc sáng lên một màu đỏ rợn người, từ trong đó truyền ra một cổ lực hấp, lực hấp kia chạy dọc từ dưới chân bọn nhỏ chạy lên tới đỉnh đầu.
“A!”
“A!”
Tiếng la hét thống khổ của bọn nhỏ vang lên, sinh cơ trong người bọn họ đang bị kéo ngược xuống lòng đất.
Bọn nhỏ lấy tư thế kỳ quái mà co ro lại, cơ bắp hai chân bắt đầu héo rút, sắc mặt tái nhợt như xác chết.
Thậm chí có mấy đứa nhỏ vài ngày đã không ăn uống gì, sức khỏe không bằng người khác, lúc này đây tóc đã trước tiên biến thành màu bạc, làn da trở nên nhăn dúm dó.
Đỗ Sơn cũng cảm nhận được dưới chân mình có lực hấp, hai mắt hắn hơi co lại, thét lớn với đồng đội:
“Mau dùng huyền lực chống đỡ!”
Tô Thụy, Lục Tân Nghĩa, Kiều Lộ và Lạc Tuyết vội vã làm theo.
Nhưng… không có một chút tác dụng! Bởi vì huyền lực của bọn họ cũng đang bị bàn tay ma quái kia hút đi.
Kiều Lộ sợ hãi tột cùng, nàng bất chấp tất cả, hướng về