Mắt thấy đạo chưởng phong mang khí tức hủy thiên diệt địa kia sắp chạm đến bọn nhỏ thì biến cố lại đẩu sinh.
Một đạo hắc ảnh không biết từ đâu vụt ra, tốc độ như quỷ mị nhanh chóng xuất hiện trước mặt Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng.
Hắn kiên định bất di che trước người bọn nhỏ, đồng thời phóng xuất toàn bộ lực lượng lên đôi tay, sau đó quyền ảnh xuất kích.
Một nắm đấm mang lực lượng kim sắc đón đầu bàn tay che trời kia.
Tựa như Tôn Ngộ Không nhảy nhót dưới lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ, hay hoặc là đom đóm nhỏ bé nhưng lại vọng tưởng cùng nhật nguyệt tranh huy.
Tuy nhỏ yếu vô ngần, tuy có vẻ lấy trứng chọi đá, nhưng đạo quyền ảnh kia mang theo khí thế quyết tuyệt, tựa hồ muốn cùng đối thủ ngọc nát đá tan.
Rốt cuộc…
Nắm tay và quyền ảnh chạm vào nhau, bộc phát ra một thanh âm đinh tai nhức óc, hai loại năng lượng tàn sát bừa bãi, thôn tính lẫn nhau.
Cuối cùng, năng lượng từ bàn tay tay tựa hồ thắng được một bước, nó hung ác xé rách quyền ảnh kim sắc, rồi sau đó như con hung thú điên cuồng hướng nam nhân hắc y mà táp tới.
“A Nhất thúc thúc, mau né tránh!”
Hai huynh muội Mạc Vân Long, Mạc Du Hồng thấy vậy kinh hãi không thôi.
Ban đầu khi Mạc Nhất xuất hiện, hai đứa nhỏ còn vui mừng không thôi.
Nhưng bọn họ không nghĩ tới người xấu đối diện quá lợi hại.
Nếu A Nhất thúc thúc kiên quyết bảo hộ bọn họ thừa nhận một chưởng này, thì chắc chắn sẽ bị thương nặng.
Kình phong thổi bay trường bào của Mạc Nhất, nhưng hắn mảy may không dao động, ánh mắt sâu thẳm như hàn đàm nhìn chưởng phong đang tới gần, còn có thừa lực vuốt đầu hai đứa nhỏ, cười nói:
“Tiểu Long, Tiểu Hồng đừng hoảng sợ! Thúc thúc sẽ không có việc gì!”
Mạc Du Hồng gấp đến độ trào ra nước mắt, nữ hài nắm chặt tay áo của Mạc Nhất, vừa khóc vừa tự trách nói:
“Làm sao bây giờ? Tiểu Hồng không muốn nhìn thấy Nhất thúc thúc bị thương.
Tiểu Hồng sai rồi, tiểu Hồng không nên chạy lung tung, càng không nên thi vào học viện Tinh Huyền.
Nếu không sẽ không bị người xấu bắt cóc, hại thúc thúc mạo hiểm đến cứu tiểu Hồng!”
Song bào thai có tâm linh tương thông, Mạc Vân Long chịu muội muội quấy nhiễu, cảm xúc cũng trở nên cực kỳ kích động, không hề lý trí như ban đầu, mà gục mặt xuống đất, thập phần suy sụp nói:
“Đúng vậy! Tiểu Long cũng có sai, là tiểu Long không bảo hộ muội muội thật tốt.
Cuối cùng còn khiến Nhất thúc thúc phải vì chúng ta mà mạo hiểm.”
Thấy hai đứa nhỏ tự oán tự ngải, Mạc Nhất không khỏi dở khóc dở cười rồi lại đau lòng căm hận người khởi xướng hết thảy.
Bọn nhỏ nào có tội tình gì, vốn nên vô ưu vô lo mới đúng.
Nhưng Ma Điện đáng chết, lại khiến hai bảo bối nhà hắn đối với chốn học đường sinh ra bóng ma tâm lý.
Nghĩ vậy, ánh mắt Mạc Nhất nhìn Mộ Dung Càn và vô số người xung quanh tựa như băng thiên tuyết địa.
Đối với bốn thành lực lượng từ cường giả Thần huyền, nói không lo sợ đương nhiên là giả.
Có điều hắn còn nhàn tâm trấn an hai đứa nhỏ, đó là bởi vì hắn còn nắm trong tay át chủ bài cuối cùng.
Đời trước chủ tử đã từng đạt đến cảnh giới Thần cấp, tuy rằng trọng sinh làm lại từ đầu, tu vi tan hết.
Nhưng lực lượng từ linh hồn lại không có khả năng mai một.
Tử sĩ như bọn họ cùng chủ tử kí kết linh hồn huyết khế.
Cho dù chủ tử không xuất hiện, nhưng chỉ cần lực lượng linh hồn quá độ buông xuống trên người hắn, cũng đủ hắn mang theo bọn nhỏ chống đỡ qua kiếp nạn này.
Chưởng phong cách hắn chỉ còn không đến năm mét, Mạc Nhất âm thầm nắm chặt nắm tay chuẩn bị dùng át chủ bài.
Thình lình lúc này, một trận cuồng phong phất qua, nam nhân với dáng người vĩ ngạn đột nhiên xuất hiện trước mặt Mạc Nhất, hắn thập phần tùy ý mà phất tay, nhưng năng lượng tuôn ra không chỉ bóp nát bàn tay ở đối diện, mà còn hóa thành vô vàn mũi tên với khí thế sát phạt chĩa thẳng vào người Mộ Dung Càn.
Thanh âm lạnh lẽo của hắn cất lên, sát ý vang vọng cả tòa đại điện:
“Dám động đến người của ta, chết!”
Mộ Dung Càn chật vật né tránh sở hữu mũi tên, hơi thở thác loạn, ánh mắt đỏ ngầu nhìn người đối diện, nghiến răng nghiến lợi ra tiếng:
“Đế Mặc Thần! Tên nghịch đồ này! Chẳng lẽ ngươi muốn thí sư sao?”
Đế Mặc Thần nghe vậy thì cười lạnh một tiếng, lòng bàn tay nắm một phen hắc kiếm, hắc kiếm chĩa thẳng vào Mộ Dung Càn, lạnh lẽo nói:
“Thí sư? Lại không phải chưa từng thí qua! Kẻ ngụy quân tử, lòng lang dạ sói như ngươi, không xứng đáng làm thầy kẻ khác.
Ta thí sư cũng là thay trời hành đạo!”
Mộ Dung Càn tức giận khôn lường, vẻ mặt vặn vẹo âm lãnh như điều rắn độc, hắn giang hai tay ra, ánh mắt đục ngầu nhìn Đế Mặc Thần, cười ha hả nói:
“Đế Mặc Thần! Thiên đường có lối ngươi không đi, địa ngục không cửa ngươi lại bước vào.
Bảy năm trước, ngươi phản bội sư môn, phá hủy kế hoạch của bổn tọa.
Ngươi tưởng mình đột phá Thần Huyền đỉnh thì đã lợi hại lắm sao? Thật là vô tri ngông cuồng! Hôm nay bổn tọa sẽ khiến cho ngươi biết, có vài thứ cho dù ngươi tưởng nỗ lực cũng không thể vượt qua!”
Dứt lời, Mộ Dung Càn đã cười khằng khặc mà bay lên không trung, mười ngón tay chợt nắm chặt lại, vô số tinh huyết đột nhiên từ bốn phương tám hướng vây quanh xung quanh hắn, quỷ dị vô cùng.
Đế Mặc Thần dặn dò Mạc Nhất một tiếng:
“Ngươi bảo hộ bọn nhỏ cho tốt!”
Sau đó hắn phi thân dựng lên, mũi kiếm như tia chớp đánh về phía Mộ Dung Càn.
Đúng lúc này, Mộ Dung Âm phe phẩy quạt xếp nhảy ra chặn lại Đế Mặc Thần, ngữ điệu tối tăm nói:
“Đế Mặc Thần, đối thủ của ngươi là ta!”
Hắn chẳng thể nghĩ tới, chỉ bảy năm không gặp, Đế Mặc Thần không chỉ nguyên vẹn lành lặn xuất hiện, mà còn nhảy trở thành cường giả Thần Huyền đỉnh.
Thần Huyền lục phẩm đối chiến Thần Huyền đỉnh phong chẳng khác nào lấy trứng chọi đá, nhưng