Nữ nhân này lặp đi lặp lại nhiều lần tính kế chủ tử, mang theo ghen ghét chi tâm muốn đẩy bọn nhỏ vào chỗ chết.
Đừng nói là Mạc Túc, ngay cả Mạc Nhất đều muốn đem nàng bầm thây vạn đoạn.
Có điều, muốn khiến nữ nhân kia đền tội, bọn họ phải trước tiên đối phó xong vô số trưởng lão, đà chủ và tín đồ của Ma Điện cái đã.
Chiến đấu chạm vào là nổ ngay, Đế Mặc Thần đạp văng Mộ Dung Âm ra xa, có ý định tiến lại gần phụ giúp tám vị hộ pháp ngăn cản Mộ Dung Càn.
Nhưng ngay sau đó, bảy tên trưởng lão đức cao vọng trọng của Ma Điện đã đem hắn vây quanh, trong đó lấy Đại trưởng lão cầm đầu.
Bảy người đều có tu vi Thần Huyền, tuy phẩm giai khác biệt nhau, nhưng gom lại ở cùng một chỗ lại trở thành một cỗ lực lượng khổng lồ.
Đế Mặc Thần nhất thời cùng bọn họ triền đấu lên, tạm thời không thể ly khai.
Năng lượng mấy phen tàn sát bừa bãi khiến cột điện sụp đổ, gạch ngói hất tung, mảnh vỡ sắc nhọn bay lả tả trong không khí, nơi nơi đều trở nên cực kỳ hung hiểm.
Bọn họ đánh từ mặt đất lên đến bầu trời, đánh đến cát đá hỗn độn, nhật quyệt vô quang.
Bên cạnh đó không xa, tám vị hộ pháp Lôi Vân Băng Hỏa, Phong Hoa Tuyết Nguyệt thay phiên thi triển thần thông.
Nhưng đối với cường giả như Mộ Dung Càn, lực lượng của bọn họ chẳng khác gì cào ngứa mà thôi.
Huyết tinh chi khí trên người Mộ Dung Càn càng ngày càng nặng, khí thế cũng trở nên kinh người hơn bao giờ hết.
Tám vị hộ pháp nhìn lẫn nhau, ngưng trọng nói:
“Không ổn! Mộ Dung Càn dùng cấm thuật hấp thụ tinh huyết và thần hồn của người khác.
Hắn muốn mạnh mẽ đột phá Hoàng Tôn cảnh!”
“Không thể để hắn tiếp tục dùng cấm thuật!”
“Các huynh đệ! Chích Dương Trận, khởi!”
Bọn họ nhanh chóng quyết định phương án tác chiến.
Tám người càng thêm nghiêm túc, mười sáu bàn tay đồng thời kết ấn, huyền lực tức khắc phun trào mà ra, câu động lực lượng trong trời đất.
Vô số tinh quang điểm điểm hội tụ, dần dần hình thành một tòa tháp cao với ánh vàng rực rỡ.
Lôi hộ pháp là lão đại, thấy trận pháp dần hình thành, đáy mắt hắn xẹt qua kiên nghị túc sát, quát khẽ ra tiếng:
“Các huynh đệ, áp xuống!!!”
Tám người đồng thời chuyển đổi thủ ấn, đem lòng bàn tay xoay ngược xuống, ngay tức khắc tòa tháp trên cao đâu đầu của Mộ Dung Càn mà chụp xuống.
Ầm!
Mặt đất kịch liệt lay động, tám người ngự không mà đứng, liên tục phóng thích huyền lực duy trì trận pháp.
Chích Dương Trận đúng như cái tên của nó, mượn dùng năng lượng hạo nhiên chính khí của trời đất để khắc chế tà ám.
Sở hữu yêu ma quỷ quái ở dưới thái dương cực nóng, không chỗ nào có thể che dấu.
Tòa tháp liên tục phát ra ánh sáng vàng rực rỡ, khí tức nóng bỏng tới gần Mộ Dung Càn, bá đạo thiêu đốt những oán khí xung quanh hắn, thanh âm “tư tư, lạp lạp” vang lên không ngừng nghỉ, chung quanh người hắn nhất thời tràn ra vô số khói đen, bị dương quang thiêu đốt đến trơ trọi.
Trong đó dường như còn truyền ra vô số âm thanh kêu gào thảm thiết tuyệt vọng.
Oán linh bị chính khí bỏng cháy không thể thoát ra ngoài, mà kẻ đầu sỏ gây tội còn muốn hấp thu chúng nó, cản trở chúng nó đi luân hồi.
Bởi vậy, vô biên vô tận oán linh tức khắc làm phản, người này một miếng, người kia một miếng, thay phiên nhau cắn vào trên người Mộ Dung Càn.
Mắt thấy cấm thuật sắp thành công lại nửa đường bị phá rối, Mộ Dung Càn mở mắt ra, đáy mắt là lửa giận hừng hực, hắn phi đầu tán phát, hai tay câu thành trảo ảnh nhào tới xé rách tháp cao, sát khí lăng liệt nói:
“Trận pháp đáng ghét! Các ngươi đều nên chết!”
Xoạt!
Âm thanh xé rách vang lên, Mộ Dung Càn cư nhiên đã điên cuồng đến mức dùng tay xé trận.
Trận pháp vỡ tan, tám vị hộ pháp đứng mũi chịu sào, dư ba từ trận pháp phản phệ khiến tám người bay ngược ra mấy mét, hộc ra máu tươi.
Mà Mộ Dung Càn lại không quan tâm sự phản phệ của oán linh, hắn đạp nện bước quỷ dị, từ dầu sôi lửa bỏng vớt lên Mộ Dung Âm và Mộ Linh Khê, mạnh mẽ đánh thức Mộ Linh Khê, điên cuồng ra lệnh:
“Hôm nay ai đều không thể ngăn cản bổn tọa đột phá! Mộ Dung Âm, Mộ Linh Khê, bổn tọa muốn những người này toàn bộ phải chết!”
“Tuân lệnh!”
Mộ Dung Âm và Mộ Linh Khê đồng thời sắc bén đáp lại, hai người cùng căm hận nhìn về kẻ thù, trong ánh mắt dâng lên khoái ý cùng sát phạt.
Không cần phải nói, kẻ thù của Mộ Dung Âm là Đế Mặc Thần.
Mà kẻ thù của Mộ Linh Khê là Mạc Túc.
Mộ Linh Khê đã nghĩ thông suốt, người nam nhân Đế Mặc Thần này xác thật vô tâm tuyệt tình.
Nàng không có được thì đừng ai mong có được.
Cho dù là tận tay hủy diệt cũng không đáng tiếc.
Hai người lại kết hợp Đồng Tâm Khế, thiêu đốt tinh hồn, sợi tơ huyết sắc kia lại lần nữa bắn ra, lần này nó không cần mồi dẫn, mà trực tiếp hóa thành viên cầu bao phủ trên đỉnh đầu Mạc Túc và mấy trăm đứa nhỏ.
“Chủ tử!”
“A Túc!”
Mười mấy người Ưng Vệ vốn đang chuyên tâm diệt sát người của Ma Điện, thấy tình hình này thì không khỏi cả kinh ra tiếng.
Bọn họ đồng thời buông bỏ đối thủ, đồng thời ra tay muốn đánh nát vòng tròn huyết sắc kia.
Đế Mặc Thần cũng biến đổi sắc mặt, hắn tung một chưởng đả thương hai tên trưởng lão, còn mình thì xoay đầu, thân pháp như tên bắn trở về bên cạnh Mạc Túc.
Mà Mạc Túc cũng bỗng chốc ngẩng đầu lên, cả kinh nói với mọi người:
“Đừng dùng huyền lực chạm vào nó!”
Đáng tiếc… đã quá muộn!
Mười mấy người Ưng Vệ vừa dùng huyền lực chạm vào vòng huyết sắc kia thì huyền lực tức khắc bị cuốn lấy, hơn nữa bên trong dường như dò ra vô số bàn tay ngang ngược kéo túm thần hồn bọn họ vào trong đó.
Bọn họ đồng thời biến sắc mặt, nỗ lực rút ra, nhưng… không hề hiệu quả.
Mộ Dung Càn đưa hai tay ra phía sau lưng Mộ Dung Âm và Mộ Linh Khê, thông qua hai người hấp thu lực lượng thuần khiết để trấn áp oán linh trong người, cười lạnh nhìn bên dưới:
“Một đám người ngu xuẩn… không biết tự lượng sức mình!”
Mạc Túc nhìn thuộc hạ của mình thân hãm vũng bùn, chân mày hơi nhíu chặt.
Nàng chưa kịp làm gì cũng đã cảm thấy bốn phía dâng lên lực hấp, muốn hấp thu sinh cơ của nàng.
Trong lúc đó, hai đứa nhỏ ở trong lồng ngực hơi run rẩy, hoảng sợ vô cùng mà nói:
“Mẫu thân, mẫu thân… chính là thứ này… nó thật đáng sợ!”
“Mẫu thân, tiểu Ô… tiểu Ô có lẽ có tác dụng!”
Mạc Túc vỗ vào lưng hai đứa nhỏ, ánh mắt cực kỳ ngưng trọng mà nói:
“Không giống nhau! Cho dù lúc này đây tiểu Ô có xuất trận cũng không thể ngăn cơn sóng dữ.
Bất quá hai con không cần sợ hãi, có mẫu thân ở đây, mẫu thân sẽ bảo vệ các con!”
Vừa dứt lời, Mạc Túc đã cắn răng thuyên chuyển không gian chi lực, đem nàng và mấy trăm đứa nhỏ bao phủ lại.
Nàng nhích nhẹ một bước, đồng thời mang bọn họ vào không gian thứ nguyên.
Quả nhiên, lực hấp trở nên yếu bớt rất nhiều, nhưng gánh nặng mà Mạc Túc phải mang lại cực kỳ lớn.
Không gian thứ nguyên không chỉ tiêu hao lực lượng dị năng mà còn tiêu hao tinh thần lực.
Nhưng mấy đứa nhỏ không biết,