Thấy hai người có nhìn mình chằm chằm, Hàn Băng Vô Tình nhíu mày :"Sao vậy?"
Tiếng nói thanh lãnh của nàng đánh thức hai huynh muội Vân Khinh, hai người thu hồi lại ánh mắt.
Vân Khinh tiến lên phía trước nói:"Vô Tình, sao muội lại đến đây?"
"Muội nghe nói Vân Lạc đại ca đến nên qua đây xem một chút.
Muội đột nhiên xem vào lúc hai người đang nói chuyện, hai người không phiền chứ?" Thiếu nữ nhàn nhạt trả lời.
Xác thật, nghe nói Vân Lạc đến, Hàn Băng Vô Tình liền đến gặp một chút.
Vừa đưa tay định gỗ cửa thì tiếng hai người truyền ra liền truyền ra, nàng liền thu tay về tiện thể giúp hai người họ tạo một kết giới.
Kết giới ngăn cách thanh âm truyền ra bên ngoài nhưng Hàn Băng Vô Tình ở trong đó đã nắm bắt được cơ bản nội dung câu chuyện.
Vì thế mà nàng liền tự nhiên đẩy cửa tiến vào và xuất hiện ở trong phòng như lúc này.
Vân Khinh nghe nàng nói vậy, trên mặt cố gắng nặn ra một nụ cười tới :"Không sao, không có chuyện gì quan trọng."
"Vậy sao?" Hàn Băng Vô Tình giọng nói vừa chuyển :"Vân Lạc, sao huynh lại đến đây?"
Vân Khinh thấy nàng không tiếp tục hỏi chuyện lúc nãy, một mảnh huyền tâm mới hơi hạ xuống.
Tâm còn chưa kịp chạm xuống lồng ngực thì lại vì lời của Hàn Băng Vô Tình hỏi Vân Lạc lại treo lên cao.
Vân Khinh khẩn trương nhìn sang ca ca của mình.
Đối lập với Vân Khinh khẩn trương ánh mắt, Vân Lạc lại vô cùng bình tĩnh.
Hắn nở một nụ cười ôn hòa