Phượng Kinh Hồng như vừa mới tỉnh dậy, ba ngàn mặc phát rũ trên vai hắn có vẻ lười biếng.
Xác thật, hắn cũng chỉ vừa mới tỉnh dậy bởi vì cảm giác có người phá kết giới của hắn.
Kết giới hắn thiết cũng không khó phá nhưng muốn vô thanh vô tức tiến vào nhà lao trong vương phủ hoàn toàn phá hết thì người đến hẳn là có một phen bản lĩnh.
Vì thế, hắn quyết định đến xem người đến là người phương nào, ra sao bản lĩnh.
Chính là khi hắn nhìn thấy người đến chỉ có một lại còn khá trẻ tuổi cũng không sợ uy áp hắn phát ra, hắn có phần thưởng thức.
Vừa rồi nếu hắn không nghe nhầm thì đám người đó gọi nàng là tiểu thư.
Mặc dù bọn họ nói chuyện đã đè âm thanh rất thấp nhưng hắn vẫn nghe được khá rõ ràng.
Vậy ra hắc y nhân đến cứu bọn họ là một cô nương hơn nữa bản lĩnh không nhỏ.
Người nàng ta cừu là người của Điệp Sát hơn nữa bọn họ đều gọi nàng là tiểu thư ngay có phó cung chủ Vân Khinh cũng thế.
Từ đó có thể đoán được nàng là tiểu thư của tổ chức Điệp Sát hẳn là cũng có quan hệ nào đó với cung chủ của bọn họ.
Nhưng tất cả tư liệu thu thập được về Điệp Sát từ khi thành lập đến nay hắn xem qua đều không có gì về người này.
Lần này nàng ta xuất hiện thật giống như cung chủ của bọn họ, trống rỗng toát ra tới.
Phượng Kinh Hồng và Hàn Băng Vô Tình đứng yên nhìn nhau nhưng thực chất là đang đánh giá đối phương.
Một lúc sau, Phượng Kinh Hồng không hạ lệnh mà chỉ lên tiếng, trong giọng nói có phần không vui :"Các hạ nửa đêm xông vào vương phủ, cứu thoát tù phạm là ra sao rắp tâm?"
"Rắp tâm? Lời này phải là ta hỏi vương gia mới đúng! Vương gia giữ đường cho người tập kích, đánh trọng thương người của Điệp Sát rồi mang về nhốt vào đại của vương phủ là ra sao chủ ý?" Hàn Băng Vô Tình bốn lạng đẩy nghìn cân hỏi lại.
Bị nàng nói thẳng sự thật, Phượng Kinh Hồng cũng không có gì phản bác