Sau hai tháng vượt bao trắc trở, hai chiếc xe ngựa cuối cùng cũng đến Tử Cấm Thành. Thái y quán còn chưa có vị trí cố định, do vậy những Viện phán mới đến đều ở trong tứ hợp viện, nơi ở của Viện phán tại kinh sư, ba người một phòng, chờ đợi được sắp xếp dần dần.
Tiết trời phương Bắc về cơ bản đã vào thu, mấy vị danh y phương Nam lần đầu lên phương Bắc tuy đã mặc thêm y phục, nhưng vẫn không chịu nổi gió lạnh căm căm nơi đây, vì vậy hai trong số các vị danh y không cẩn thận đã bị thương hàn, thế rồi ngay lập tức được đưa đến nơi hội thẩm, sáu vị danh y cùng nhau nghiên cứu liệu pháp chẩn trị.
“Hai vị đều sốt, trúng gió, đổ mồ hôi, chân tay mỏi mệt, mạch phù, nhất định là bị thái dương thương phong, nên uống Quế chi thang.” Trương đại phu lắc lư đầu, bắt mạch nửa ngày trời, đưa ra được kết luận.
“Không đúng không đúng, Hồ đại phu có thể là bị thái dương thương phong, nhưng Chu đại phu nhất định là bị âm minh thương phong. Các vị nhìn xem, ông ấy bụng căng, mệt mỏi uể oải, nằm liệt, thân nặng, tiểu tiện khó, mạch phù căng, nên chuẩn bị Hạnh tử thang mới phải.” Vương đại phu nắm tay Chu đại phu, muốn giao cho Trương đại phu, để ông ta bắt mạch lại lần nữa.
“Ta cho rằng, tuy Chu đại phu mệt mỏi uể oải vì mất nước, nhưng cũng có thể là do khô cổ dẫn đến, huống hồ mạch căng, nhịp chậm, rõ ràng là thái âm thương phong. Dược đồng, chuẩn bị Quế chi thang và Thược dược thang.” Một vị đại phu khác tiếp tục nhận tay Chu đại phu, bắt mạch nửa ngày trời, lại rút ra một kết luận.
Dương đại phu đang bắt mạch cho Hồ đại phu, “Theo ta thấy, Hồ đại phu mạch tượng phù căng, ông ấy từng nói miệng đắng mà khát khô, nên chắc là thiếÂu Dương thương phong, vẫn nên chuẩn bị Quế chi thang, Sài hồ đi.”
“Để ta xem xem”, vừa nhận tay của Hồ đại phu, Lý đại phu lập tức lắc đầu liên tục, “Mạch tượng rõ ràng trầm căng, là thiếu âm thương phong, dùng Quế chi thang sẽ tốt nhất cho ông ấy.”
“Chớ tranh cãi nữa”, Hứa đại phu ngăn bọn họ đang tranh luận sôi nổi, “Nếu cứ tiếp tục thế này, Bát trân thang trị liệu sóc dương thương phong cũng cần phải chuẩn bị.”
Tôi đứng thẫn thờ phía sau tiểu dược đồng, cảm thấy chuyện này thật thú vị. Hóa ra hội chẩn chính là cảnh tượng như vậy, không biết hai vị đại phu kia trước khi bị bệnh chết, có đưa ra được kết luận nào không.
Tô Dục mở cửa tiến vào, trên tay bưng bát thuốc, sau khi đặt lên bàn, liền xem như bên cạnh chẳng có người, đến đỡ hai vị đại phu dậy, kề bát thuốc bên miệng, cho họ uống. Khi mấy vị đại phu truy vấn đây là thuốc gì, y chỉ buông một câu, “Sáng sớm mai thức dậy, sẽ có chuyển biến tốt”, rồi đi ra ngoài, đương nhiên, kéo theo cả tôi vẫn trốn phía sau lưng dược đồng.
“Hóa ra đây chính là danh y.” Ngay đến bệnh thương hàn bé tí tẹo cũng phải nói ra bao nhiêu tri thức liệu pháp chữa trị, một vấn đề cực kỳ đơn giản đã bị phức tạp hóa lên, đang yên đang lành tự chuốc thêm nhiều chuyện.
Trở về phòng, chẳng biết Tô Dục lôi từ đâu ra một bình rượu, rót cho tôi một chén.
“Có rượu!” Tôi vội chạy đến, chẳng biết y làm sao kiếm được loại mỹ tửu hương vị nồng đậm thế này, loại này tôi chưa từng được thưởng thức dưới địa phủ.
“Thích rượu đến thế sao?” Tô Dục cũng tự rót ình một chén, nhưng lại không quá hào hứng, có thể bởi bản thân vốn là đại phu, đương nhiên hiểu rõ uống rượu hại thân, nên cũng cần phải tiết chế với những sở thích không tốt.
“Ừm, tuy ta không cảm nhận được mùi rượu.” Nhưng sự kích thích mà nó mang lại nơi đầu lưỡi, cứ từng chút từng chút khiến tôi cảm thấy hưng phấn vô cùng.
Tô Dục uống một hớp, nhưng không thấy có gì đặc biệt, chỉ thấy cay cay. “Như Ma hoàng thang vậy.”
“Rượu này mua từ khi nào?” Không hề nhìn thấy y đến quán rượu.
“Lúc nghị chẩn, một tên ăn mày cho ta, nói rằng không có gì để báo đáp, chỉ có mỹ tửu gia truyền đem đến biếu.” Y sau ngửi xong lại nói, “Vốn cho rằng chỉ là một loại rượu tầm thường, không ngờ đến khi để Hứa đại phu ở giường bên ngửi thấy mùi hương, mới biết đó là rượu ngon.”
“Có mỹ tửu thế này, nhưng lại lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, rõ là lãng phí của trời.” Dù như thế, Tô Dục cũng là “của trời”, nhưng lại hoàn toàn không bị lãng phí.
Mấy ngày nhàn tản này, y kéo tôi đi dạo kinh sư, xem tạp kỹ, lại nhân tiện nghị chẩn luôn.
Kinh sư lúc này so với Bắc Kinh hiện đại khác nhau rất nhiều, không phồn hoa, không đông đúc, mới trở thành kinh đô, tựa như không hề thích hợp với địa vị vô cùng quan trọng của nó. Người đi lại trên đường cũng có vẻ không được tự nhiên, chẳng chút khí thế, so với bá khí “dưới chân Thiên tử đều là quan” của Bắc Kinh sau năm trăm năm, đúng là một trời một vực. Nhưng những điều này lại khiến tôi cảm thấy vô cùng thân thiết.
Tô Dục của hiện tại, rất mực gần gũi, vô cùng thân thuộc. Nữ nhi trên thế gian rất dễ say lòng, quỷ quan cũng không ngoại lệ. Khi mọi sự quan tâm của y đều dành cho tôi, dù y có ngàn vạn dã tâm thì trong mắt tôi vẫn vô cùng đáng yêu, tình vẫn tràn đầy.
Dù trong lòng tôi hiểu rõ, y sẽ không chỉ nghị chẩn ở kinh sư, mà cuối cùng còn muốn hòa vào vòng xoáy chốn hoàng cung, con người sẽ thay đổi. Y sẽ trở thành con người như thế nào? Điều này còn chưa biết được.
Hôm nay tôi thấy một công công trong cung tiến đến. “Tô Dục, vị công công này đến đây làm gì?”
“Có lẽ đợi hai ngày nữa, chờ Hồ đại phu, Chu đại phu hồi phục đôi chút, đám đại phu chúng ta sẽ đi diện kiến Thái tử.” Y chuyển chủ đề, lại quay về với mỹ tửu, “Sau này ta nghị chẩn, sẽ chỉ nhận mỹ tửu, mang về để nuôi sâu rượu là nàng.”
“Ta chỉ tham lam một chén thôi.”
“Sau này nếu trở về Phụng Dương, ta sẽ mở ‘Tô thị tửu phường’ vì nàng, vừa sưu tầm, vừa nấu mỹ tửu.” Y nhướng cao khóe miệng, tựa như đã thấy trước được tương lai, “Đích thân ta sẽ học nấu rượu, tuy chưa từng nấu, nhưng chỉ cần dốc lòng, nhất định không có việc gì khó.”
Mấy ngày tới, sẽ tận mắt chứng kiến sự xa xỉ của hoàng gia, liệu y có còn nghĩ đến tửu phường bé nhỏ ấy nữa không? Nhưng chí ít trong lòng tôi hiện tại cũng ngập tràn cảm giác hạnh phúc thực sự.
“Sẽ treo đầy chuông trong hầm rượu của tửu phường, thường xuyên khóa lại, ta nghe thấy tiếng chuông sẽ biết nàng đi lấy rượu, cũng không sợ có trộm vào cuỗm rượu.” Y thực sự đã suy nghĩ nghiêm túc. Y kéo tay tôi đặt vào lòng bàn tay mình xoa xoa. Chẳng thể thấy dung nhan, ánh mắt của tôi, cho nên thứ yêu thích nhất của y là tay tôi. Tô Dục chăm chú lật qua lật lại bàn tay tôi khiến tôi thấy hoài nghi, nếu có kiếp sau, y liệu có thể dựa vào đôi tay này mà nhận ra tôi?
Có mấy nam nhân trên đời này thích được một nữ nhân không nhìn rõ mặt mũi? Tôi không biết, tôi chỉ biết một mình Tô Dục mà thôi.
Chỉ vì điểm này, tôi liền mở miệng: “Tô Dục, mắt ta không lớn, là mắt một mí, sống mũi hơi gẫy, môi không căng mọng nhưng cũng chẳng mỏng.” Tôi không biết vào cái đêm của năm trước, y sờ lên mặt tôi có cảm nhận được những điều đó không, dung mạo mà tôi đang miêu tả đó là của khi tôi còn sống.
“Ta không xinh, cũng không nổi bật giữa đám đông, thích mặc y sam màu xanh, đi hài màu trắng, tóc dài quá vai một chút sẽ cắt, chỉ để vừa đủ buộc lại như đuôi ngựa mà thôi.”
“Ta không hoạt bát, cũng không nhanh mồm nhanh miệng, không chủ động, không nịnh nọt, cũng không thông minh, là một người hay yếu lòng, làm việc do dự không quyết, rụt rè chẳng bộc lộ nổi suy nghĩ của mình.”
Tôi dừng lại, lấy hết dũng khí. “Nhưng ta thích chàng, Tô Dục, ta yêu chàng.”
Đó là màn tỏ tình của tôi, lần đầu tiên, duy nhất, cảm động lòng người trong vòng bốn mươi năm cuộc đời.
Tôi đột nhiên cảm thấy, có thể nói ra được những điều ấy thì dù sau này không còn cơ hội nói ra nữa cũng tốt.
Tình yêu đầu, tôi đối với Tô Dục mà nói, là mối tâm tình mơ hồ được đâm chồi nảy lộc trong vòng chục năm, cùng với những dựa dẫm mơ hồ, đây là lần đầu tiên chúng tôi cảm động dựa vào nhau thế này.
Tình yêu của chúng tôi thuần khiết, không mang tạp chất, không nhiễm danh lợi thế tục. Thế nhưng, thông thường, khi người ta đang trải nghiệm khoảng thời gian tươi đẹp nhất, lại bị bức đối diện với hiện thực tàn khốc, thì cuối cùng tình yêu sẽ trở thành nỗi tiếc nuối đầy mỹ lệ.
Sử thư có chép, Chu Cao Sí tính cách trầm ổn, nho nhã lại nhân ái, chỉ là không thích võ nghệ, nên không được Chu Đệ yêu quý. Tuy nhiên, nhi tử của ông ta lại rất được lòng Hoàng đế Chu Đệ, bởi vậy ông ta mới có thể giữ được ngôi vị Thái tử của mình. Nếu không, rất có khả năng Nhị hoàng tử Chu Cao Hú chiến công hiển hách đã được lập làm Thái tử.
Quá trình bái kiến Thái tử giống hệt một như cảnh trong một bộ phim lịch sử, vô cùng nhàm chán. Chu Cao Sí đúng là béo tốt, hai tên thái giám phải dìu đỡ đi trên đường, nhưng mặt mũi từ ái, quý khí có dư, duy chỉ thiếu bá khí của Thái tử đương triều.
Khi Tô Dục cùng tám vị danh y khác quỳ trước mặt ông ta, tôi mơ hồ ẩn thân bên cạnh Chu Cao Sí, chăm chú nhìn Tô Dục lần đầu tiên cong tấm lưng cao ngạo trước thân phận quyền quý hoàng gia, trong lòng thầm cảm thán.
Thái tử chỉ là triệu kiến theo lệ, việc sắp xếp cho đám thái y đều do Viện sử tối cao của Thái y viện, Cao viện sử. Xem ra Cao viện sử tuy đã quá ngũ tuần, nhưng cơ thể được chăm nom rất tốt, mặt mũi hồng hào, đôi mắt nhỏ, không phải là một nhân vật tầm thường.
Cao viện sử vừa