Sau khi câu chuyện bắt mạch qua sợi chỉ được lưu truyền, Tô Dục cũng ngày càng bận rộn, không ít hậu phi triệu vời y đến chẩn bệnh. Tuy các vị Phi tần nghe qua sự miêu tả của cung nữ, cũng biết được y là một nam nhân tuấn tú. Không nữ nhân nào từng gặp mà không yêu mến y, nhất là khi Hoàng đế đương triều đã ngoài lục tuần, các vị Phi tần đối với y càng thêm ưu ái.
Dù không thể nhìn thấy, nhưng cách tấm màn nói một hai câu cũng giải toả được phần nào tâm tư. Trong một khoảng thời gian mà số lần y tiến cung gấp nhiều lần so với tám vị tân Viện phán kia. Vì thế chủ đề châm biếm trong tứ hợp viện đều nhằm vào chế nhạo “Tiểu mặt trắng”[1]. Nên biết rằng, khuôn mặt trắng ngần của y phải tốn cực nhiều năng lượng ánh sáng mặt trời mới có thể làm đen được, cách châm biếm này thật không tử tế chút nào.
[1] Ý mắng Tô Dục chẳng giỏi giang gì, chỉ có cái vẻ bề ngoài để lấy lòng nữ nhân.
Cao viện sử chiếu theo lệ cũ hết lần này đến lần khác áp chế đơn thuốc của Tô Dục. Tô Dục dù là Viện phán dưới tay ông ta, nếu đơn thuốc không đúng, ông ta có quyền tự thay đổi, điều đó thể hiện rõ sự bành trướng của ông ta, những kẻ không biết sẽ cho rằng Cao viện sử y thuật cao minh, rất được lòng các vị nương nương.
Tô Dục trước thủ đoạn này của ông ta, chỉ hừ lạnh một tiếng, “Mấy vị chủ nhân đó. Chẳng có bệnh tật gì cũng cứ kêu than, ta còn chả thèm kê đơn thuốc, thật là xấu mặt. Lão muốn trừ bỏ ta ư? Như thế rất đúng ý ta”. Nghĩ lại đúng là y thăm khám toàn bệnh vụn vặt, khám đi khám lại, khám đến phát ngán.
Viện phán Thái y viện cũng có ngày nghỉ, mười ngày một lần. Trong tháng có ba ngày nghỉ, Tô Dục đều tranh thủ lúc đi nghị chẩn, mang theo sách Tàng thư các để đọc, áp dụng những phương thuốc dân gian vào chẩn trị các bệnh lạ, đúng là thu được hiệu quả kỳ diệu. Nói ra cũng lạ, kể từ khi Tô Dục nói đùa nghị chẩn có thể thu được mỹ tửu, bệnh nhân của y thường mang những bình nhỏ rượu ngon đến tặng, y chỉ bình thản nhận lấy. Tôi từ đó cũng trở thành thói quen, cứ vào ngày y được nghỉ, lại ngồi đợi trong phòng y, đương nhiên là để chờ mỹ tửu.
Hôm nay nghị chẩn trở về, Tô Dục vừa tiến vào lập tức thấy một vị thái giám đang ngồi trên ghế đá trong viện. Tôi nhớ đã từng thấy vị này trong phủ Thái tử, ông ta đến tìm Tô Dục không biết có chuyện gì.
Tôi và Tô Dục đã ra giao ước, nếu tôi ẩn thân bên cạnh y thì bồn cây trong viện sẽ được đặt ở phía đông, còn nếu tôi không ở bên cạnh, nó sẽ được để ở phía tây. Lúc này bồn cây đang ở phía đông.
“Chào công công, hạ quan Tô Dục.”
“Ngươi chính là Tô Dục?” Vị thái giám thầm đánh giá y từ trên xuống dưới, “Thái tử truyền chiếu chẩn bệnh, ngươi được lắm, cả ngày nay không biết đi đâu”.
Ngày nghỉ mà cũng phải thăm khám, lẽ nào là “tăng ca”? Ngày nghỉ khó khăn lắm mới có được vậy là đi tong rồi, tăng ca mà lại không “bồi dưỡng”!
***
Nghĩ đến vị Thái tử kia, vẫn biết cơ thể ngài đó xương cốt vốn chẳng tốt gì, chắc lại mắc bệnh nhà giàu của thời hiện đại đây mà, như là cao huyết áo, bệnh tiểu đường, không chừng ngài ta cũng chiếm một chân trong số đó.
“Nghe nó ngươi đến kinh sư chưa lâu, nhưng đã nghị chẩn cho không ít bách tính.” Thái tử quan sát Tô Dục đang bắt mạch ình, “Thật hiếm có người trẻ tuổi nào như ngươi, y thuật thật tốt, y đức cao”.
“Thái tử điện hạ quá khen rồi.”
“Tiểu Đức Tử, ngươi nói xem.” Thái tử gọi xem thái giám bên cạnh.
“Nô tài nghe lời đồn ven đường, có người nói khi Tô viện phán vừa tới kinh sư, cũng có người nói là khi Tô viện phán đang trên đường tới, đã chữa khỏi không ít bệnh tật mãn tính. Lễ bộ thượng thư nghe danh, mấy lần mời ngài ấy qua phủ nghị chẩn, ngài ấy đều cự tuyệt.” Tiểu Đức Tử cung kính cúi đầu, nhưng lời nói lại vô cùng sinh động, chẳng trách hắn được chủ nhân yêu quý đến vậy. “Một vì, ngài ấy vốn là Viện phán Thái y viện, không tiện tiếp xúc với mệnh quan triều đình. Hai là, ngài ấy chỉ nghị chẩn cho đám ăn mày, dân đen, bách tính, không chẩn trị cho quan lớn”.
Thái tử nhân từ yêu chuộng tài năng, nhìn thần sắc của ông ta, xem ra rất hài lòng với Tô Dục.
“Chuyện này còn có phần sau, Thượng thư đại nhân vì muốn trị tận gốc căn bệnh đau lưng kinh niên, không biết phải làm thế nào, chỉ đành xẻ rách y thường, trà trộn vào đám ăn mày để được nghị chẩn. Sau khi được nghị chẩn, Thượng thư đại nhân muốn trả hai lượng bạc làm thù lao, nhưng lại bị cự tuyệt, muốn tặng mỹ ngọc, lại bị từ chối, cuối cùng ông ấy chỉ tặng một bình rượu nhỏ, Viện phán đại nhân mới nhận lấy”.
Thái từ mặt lộ vẻ vui mừng, “Tô viện phán thích rượu ngon ư?”.
Tô Dục lắc đầu, “Hạ quan có một tiểu muội, rất thích mỹ tửu, rượu này là để uội ấy”.
Thái tử gật đầu, “Hoá ra là vậy. Tiểu Đức tử, tiếp đi”.
“Vâng. Nghe nói khi ấy đại thần trong triều đều lưu truyền chuyện của Thượng thư đại nhân. Thượng thư đại nhân gù nhiều năm bỗng nhiên từ từ đứng thẳng dậy, đi lại mau lẹ hơn rất nhiều, nói là đều nhờ vào thuốc trong uống ngoài bôi do Tô viện phán kê.” Thái giám Tiểu Đức Tử không kiềm chế được, liếc mắt nhìn nhân vật trung tâm của những lời truyền tụng kia, “Thế là quan viên mắc bệnh nhiều năm lũ lượt kéo đến thăm hỏi Thượng quan đại nhân, chắp vá y thường, dùng mỹ tửu làm quà, để mong xin được đơn thuốc của Tô viện phán. Mọi đau đớn tật bệnh đều được cải thiện, nếu uống thuốc lâu dài nhất định bệnh sẽ tiêu tán”.
Hoá ra đây chính à nguồn gốc của câu “Nghị chẩn mỹ tửu”. Tôi nhìn Tô Dục không chút cảm xúc đứng trong góc, kể từ bình rượu đầu tên, y đã sớm biết người tặng rượu không phải kẻ tầm thường.
Tôi đã hoàn toàn không ngờ được rằng, y vì tôi kiên trì nghị chẩn cho đến bây giờ, lại giành được chút tiếng tăm như thế. Lẽ nào y đã sớm trù tính rồi?
Cổ nhân sợ nhất bệnh tật, nhưng ai sinh ra mà không mang bệnh, dù tôn quý như Thái tử, cũng sớm tối chóng mặt, đêm ngủ không yên. Phương pháp chẩn trị thấp kém, điều kiện vệ sinh không tốt, khiến họ chỉ đành chấp nhận, cam chịu đến ngày nào đó xuống địa phủ, mới được xem là kết thúc.
Nay bỗng nhiên vô duyên vô cớ xuất hiện Tô Dục, tuy là thái y hoàng gia, lại có thể mượn danh nghị chẩn, trị liệu cho bách quan. Đám quan viên, từ cao quý như Thượng thư đại nhân trở xuống, giờ đây làm gì còn ai rảnh rỗi mà so đo y vô lý hay không, ngạo mạn hay không, chỉ mong ngóng bệnh tật sớm qua khỏi mà thôi. Đổi lại, để cơ thể khoẻ mạnh sạch sẽ mới là quan trọng. Sinh mệnh vốn ngắn ngủi, lại bị bệnh tật giày vò mãi không thôi, càng chẳng còn tâm tư nào khác.
Thái tử nhìn Tô Dục kê đơn thuốc, sau đó cầm lên, tỉ mỉ quan sát ấn chương độc nhất vô nhị kia, “Tiểu Đức Tử, mang đến dược phòng”.
“Bẩm thái tử điện hạ, đơn thuốc của hạ quan cần Cao sử viện xem qua mới yên tâm được.” Tô Dục lên tiếng nhắc nhở.
“Cao viện sử?” Thái tử không hiểu rõ quy củ của Thái y viện, nên cũng không ngăn cản, “Vậy cầm đến chỗ ông ta”.
“Tuân mệnh.”
Đường trở về tứ hợp viện vô cùng tĩnh lặng, không một bóng người, tôi chẳng cần ẩn thân nữa.
Trong lòng tôi có chút không vui. Tôi mới chỉ không theo y đi nghị chẩn có mấy lần, vậy mà y đã có thể náo loạn hô mưa gọi gió như thế, dẫu sao y cũng là một cá thể riêng biệt, tôi không thể lúc nào cũng dính chặt bên y đi khắp nơi kinh sư được. Cứ phải nắm chắc y đang làm gì, đoán xem y đang nghĩ gì, thực vô cùng mệt mỏi.
Có lẽ vì chỉ số thông minh của chúng tôi vốn không tương đương, những thứ quan tâm cũng khác nhau. Y có khả năng nắm bắt cơ hội, còn tôi vĩnh viễn cũng không nghĩ cách nào thức thời hơn. Huống hồ tôi đã qua đời từ lâu rồi, tâm danh lợi khi còn sống vốn ít ỏi, sau khi chết đi, dù một nửa cũng chẳng còn.
“Hôm nay khi đi nghị chẩn thu được mấy bình mỹ tửu, vừa rồi chưa kịp đưa cho nàng.” Tô Dục kéo tay tôi, “Đợi sau khi trở về, sẽ để nàng thưởng thức”.
“Tô Dục, tại sao chàng lại nói với Thái tử rằng phải giao đơn thuốc này cho Cao lão đầu xem qua?” Vì không ưa vị Cao viện sử đó, tôi liền gọi ông ta là “lão đầu”.
“Nàng nói xem liệu Cao viện sử có ăn cắp đơn thuốc của ta nữa không?”
“Có lẽ là có.”
“Nếu thuốc Thái tử uống giống với đơn thuốc ta kê, nhưng đơn thuốc lại bị đổi thành tên của Cao sử viện.” Y tiến sát gần bên cạnh tôi, “Thái tử lẽ nào còn không biết đơn thuốc đó đã bị ăn cắp?”.
Cao viện sử không ở hiện trường lúc ấy, không biết được đơn thuốc sớm đã được Thái tử xem qua, cũng chẳng biết Thái tử quý trọng Tô Dục. Nếu ông ta vẫn bằng cách ăn trộm thuốc như trước đây, lại sao thành một bản khác, tưởng chừng như thoả đáng, nhưng tác dụng sẽ ngược lại, liền chạm phải đao thương.
Tôi giãy giụa thoát khỏi vòng tay của Tô Dục, “Đừng ôm muội, cơ thể muội rất lạnh”.
Vào ngày hè, cơ thể tôi lạnh như băng, cũng khá dễ chịu, nhưng giữa mùa đông, tấm thân lạnh giá này lại khiến tôi căm ghét bản thân mình.
Tiểu Thiến nói tôi và Tô Dục cứ như cặp song sinh dính liền. Hai chúng tôi sớm tối trò chuyện nhưng lúc nào cũng bất đồng quan điểm. Tôi không thể tiếp tục chán ghét y như thế, không nên nhìn mà coi như không thấy, không nên nghe mà coi như không rõ, có lẽ sẽ tốt hơn.
Từ đó bồn cây trong viện đều được đặt ở phía tây.
***
Trở về địa phủ nghỉ ngơi chưa được mấy ngày, tôi đã bị Quỷ đầu đại ca chặn lại. Đã lâu rồi không chạm mặt huynh ấy, kể từ khi biết huynh ấy bị trượt khi xin làm Quỷ đầu cao cấp, lại chẳng nghĩ đến chuyện phải tới an ủi vỗ về, tôi cũng thấy có chút không phải.
“Thất Thất, muội chẳng có lương tâm.” Vừa nói đên, huynh ấy ngay lập tức phá tan tâm sự trong lòng tôi.
Tô cực kỳ chán nản, nếu có thể đỏ mặt, e rằng lúc này mặt đã đỏ như quả cà chua rồi, “Thật ngại quá, Quỷ đầu đại ca, muội biết chuyện huynh trượt trong việc xin làm Quỷ đầu cao cấp, nhưng chưa đến an ủi huynh được”.
Quỷ đầu đại ca sững người, “Thất Thất, đây đã là chuyện của bốn năm về trước, tại sao muội vẫn còn nhớ?”.
“Vậy không phải huynh định nói chuyện đó sao?”
Huynh ấy lắc đầu, “Ta định nói, muội cầm thẻ giảm giá 50% của Hạc Quy Lai tửu lâu, nhưng lâu lắm rồi không mời lão Ngô ta đi nhậu một chầu”.
Hoá ra là chuyện này, vậy mà tôi quên béng mất.
Mặt tiền của Hạc Quy Lâu rất lớn, lại bố trí mười hai cánh cổng, mở song song, phong cách này không tửu lâu nào sánh được. Đương nhiên, lượng pháp lực tiêu tốn cho nơi đây cũng không hề nhỏ. Tôi và Quỷ đầu đại ca tiến lên lầu hai tìm chỗ trống ngồi.
“Haiz… chuyện Quỷ đầu cao cấp, ta cũng chẳng hy vọng gì.” Quỷ đầu đại ca chăm chú nhìn thực đơn, “Chẳng phải muội nói chúng ta sẽ gọi Mãn Hán toàn tịch[2] sao?”.
[2] Mãn Hán toàn tịch là một trong