============
Giữa trưa xe bus đến được khu thắng cảnh núi Hư Minh, công ty du lịch tổ chức cho mọi người ăn trưa ở trang trại dưới chân núi, sau đó lên đường di chuyển đến khu vực cắm trại đã được chỉ định sẵn.
Tuy núi Hư Minh là một khu du lịch nổi tiếng nhưng công tác giữ gìn cảnh quan sinh thái rất tốt, núi non trùng điệp như trải dài vô cùng vô tận, muôn hồng nghìn tía phủ khắp sườn đồi. Các thiếu niên thiếu nữ mười mấy tuổi cả ngày bị nhốt giữa rừng bê tông cốt thép hiếm khi có cơ hội chứng kiến cảnh núi rừng đẹp đẽ thế này, vừa đến được chân núi đã phấn chấn bừng bừng.
Khu cắm trại nằm trên một vùng đồng cỏ núi cao hình bướu lạc đà, dù thấp hơn nhiều so với đỉnh núi chính nhưng vẫn cao đến 800 mét. Sự hưng phấn của cả bọn dần dần biến mất vì tiêu hao thể lực, hàng người ban đầu còn xếp hàng ngay ngắn cứ thế phân rã thành từng nhóm nhỏ.
Thẩm Hòe Tự võ trang nhẹ nhàng ra trận theo đúng nghĩa đen, hay nói chính xác hơn là trang bị bằng 0. Anh để cặp sách lại trên xe bus, trong tay chỉ cầm một chai nước khoáng, giờ phút này bước đi leo trèo rất thong thả không hề tốn sức lực.
Kỷ Xuân Sơn cũng không thấy mệt.
Chỉ có Đoàn Triết ngày thường lười vận động nên thể lực kém nhất trong ba người, sau khi đồng hành với hai người kia được mười mấy phút thì đầu hàng bỏ cuộc, tự giác gia nhập nhóm đi chót đội hình.
Thẩm Hòe Tự vẫn luôn thấp thỏm vì bức thư tình Tưởng Mộng Nam viết cho Kỷ Xuân Sơn còn giấu trong túi, bây giờ biết được hai bên cùng cảm mến nhau liền dứt khoát không cản trở nhân duyên của người ta nữa, một lòng chỉ muốn nhanh nhanh trao tay thư tình cho chính chủ.
Hai người trò chuyện câu được câu không, Thẩm Hòe Tự quanh co mất mấy vòng rốt cuộc cũng đề cập được vào chuyện chính: "Kỷ Xuân Sơn, lúc ở trên xe cậu nói đã có người thầm thích là sự thật à?"
Kỷ Xuân Sơn bước nhanh tránh qua một khối đá núi gồ lên, vươn tay đỡ Thẩm Hòe Tự đi phía sau: "Là thật đấy."
"Tôi nghĩ..." Một đoạn đường núi này Thẩm Hòe Tự đi như hồn vía lên mây, bám vào tay Kỷ Xuân Sơn nhảy qua hòn đá, ấp úng, "Người cậu thích có khi cũng thích cậu đấy."
"Không có chuyện đó đâu."
"Nói chắc chắn thế?"
"Tôi chắc chắn."
Nội tâm Thẩm Hòe Tự cực kỳ thổn thức, Kỷ Xuân Sơn học hành thông minh tuyệt đỉnh mà sao phương diện tình cảm đần độn thế nhỉ.
Anh móc từ trong túi ra một bức thư tình màu hồng nhạt xếp hình trái tim, cố hết sức tỏ ra rộng rãi: "Đáng lẽ phải đưa cho cậu từ hôm trước nhưng mãi không có cơ hội thích hợp, cậu xem xong rồi lại nói."
Kỷ