============
Tiếng sấm thật sự quá ầm ĩ.
Kỷ Xuân Sơn đứng tựa vào cửa sổ, đôi mắt nhìn thẳng, không biết là do không nghe rõ hay là không nghe hiểu, chỉ hé miệng lẩm bẩm "Cái gì".
Thẩm Hòe Tự tê dại từ đỉnh đầu đến ngón chân, anh hít thở một hơi dài cố gắng khống chế ngữ điệu: "Cậu về trước đi, tôi sẽ kể cậu nghe sau."
Kỷ Xuân Sơn chưa bình phục được hơi thở, chiếc quần vận động mùa hè không che giấu nổi phản ứng s1nh lý khi đ ộng tình.
Hắn ngồi trở lại mép giường, gập lưng dùng hai bàn tay che đậy nỗi hổ thẹn, vùi đầu thật thấp: "Có phải tôi...!dọa cậu sợ rồi không?"
"Không phải, cậu đừng suy nghĩ linh tinh, cứ về nhà trước đi đã."
Thẩm Hòe Tự biết bản thân bây giờ cũng không tốt hơn là bao, anh vừa bị bạn trai đè lên cửa sổ hôn đến tình mê ý loạn, giờ phút này tóc tai rối loạn, đôi môi sưng đỏ, đuôi mắt cũng đỏ bừng, eo đau chân mỏi, toàn thân gần như rối tinh rối mù.
Kỷ Xuân Sơn ảo não vò vò tóc, cắn chặt môi dưới ngẩng đầu nhìn anh: "Xin lỗi cậu, tôi không kiềm chế nổi."
Vẻ mặt giống hệt như ngày hắn ngồi trước biển mây.
Cổ họng Thẩm Hòe Tự cứng ngắc không dám nhìn mặt Kỷ Xuân Sơn, anh nhắm chặt mắt lại lạc giọng cầu xin: "Tôi xin cậu, về nhà đi, Kỷ Xuân Sơn."
"Cậu đừng khóc, đừng khóc, tôi sẽ về ngay."
Lần đầu tiên Kỷ Xuân Sơn để lộ cử chỉ lúng túng như vậy, hắn vừa đi được nửa bước về phía Thẩm Hòe Tự lại chán nản dừng chân xoay người về bàn học, nhét lung tung đồ đạc trên bàn vào cặp sách mình.
Thẩm Hòe Tự tránh ra nửa bước, nhìn bóng dáng Kỷ Xuân Sơn hốt hoảng rời đi.
Anh trượt người ngồi xuống sàn nhà, gáy dán lên mặt tường màu trắng.
Chờ cho cảm xúc hoảng loạn trong lồ ng ngực dần vững vàng mới đứng dậy đi về hướng phòng ngủ của Triệu Văn Nhân.
*
Rõ ràng vẫn chưa đến 3 giờ chiều nhưng bầu trời ngoài cửa sổ đã xám xịt, phòng ngủ của Triệu Văn Nhân quay về hướng bắc, giờ phút này trong phòng tranh tối tranh sáng nhìn không rõ thứ gì.
Thẩm Hòe Tự cúi đầu không dám nhìn vào mắt mẹ, chỉ thấp giọng đối phó một câu: "Mẹ, mẹ về rồi ạ."
"Quấy rầy đến hai đứa rồi sao?" Triệu Văn Nhân dựa lưng vào bàn làm việc, khuôn mặt chìm trong bóng tối không thấy biểu cảm, "Mỗi ngày con gọi nó đến nhà là để làm loại chuyện đó à?"
Thẩm Hòe Tự bấu chặt lòng bàn tay: "Không phải, cậu ấy đúng là đến giảng bài bổ túc cho con."
"Bổ túc? Học bổ túc mà phải thay sang quần áo của con?" Triệu Văn Nhân cười thành tiếng, "Thẩm Hòe Tự, con có biết bản thân đang làm gì không?"
"Con biết."
"Con biết cái gì?"
Thẩm Hòe Tự dừng một chút, nghiêm túc nói: "Con đang kết giao với cậu ấy."
Tấm ảnh gia đình bị ném mạnh lên giường, Triệu Văn Nhân giơ tay chỉ vào khung ảnh, lạnh lùng hỏi: "Kết giao? Cùng với một nam sinh? Con đang ở trước mặt ba mình tuyên bố mình là đồng tính luyến ái? Có đúng không?"
Thẩm Hòe Tự cúi đầu nhìn tấm ảnh trong khung, khuôn mặt Thẩm Tại Xuyên tươi cười rất sinh động.
"Nếu thích Kỷ Xuân Sơn là đồng tính luyến ái, vậy thì như thế cũng được."
"Con..." Triệu Văn Nhân cố gắng nhẫn nại, "Tuổi dậy thì có xúc đ ộng tình cảm là chuyện bình thường, con còn quá nhỏ, không thể phân biệt rõ xúc động và tình yêu."
"Con nghĩ con đã phân biệt rõ rồi."
"Con nghĩ? Con và nó đã ở bên nhau bao lâu?"
"Mười ngày." Từ ngày 22