Sau khi Lâm Tuyết Tình ngã trên mặt đất đợi một lúc vẫn không thấy bò dậy, mẹ Hoắc và ba Hoắc chưa kịp ăn cơm chiều liền đưa Lâm Tuyết Tình ngã vỡ đầu chảy máu, nước mắt giàn giụa đến bệnh viện.
Diệp Lạc Dao bị bỏ lại ở nhà, tiếc nuối vì không thể đi theo đến hiện trường ăn dưa.
Đêm đó ba Hoắc mẹ Hoắc không về, mãi cho đến sáng ngày hôm sau, hai người mới mệt mỏi về nhà.
Vừa về đến nhà hai người liền lên lầu ngủ, Diệp Lạc Dao không kịp hỏi tình huống cụ thể.
Mãi đến giữa trưa khi Hoắc Cảnh về nhà, Diệp Lạc Dao mới biết được toàn bộ mọi chuyện xảy ra đêm qua từ miệng anh cả.
Một cú ngã kia của Lâm Tuyết Tình trông đặc biệt dọa người, đưa đến bệnh viện bác sĩ chỉ băng bó đơn giản để cầm máu, sau đó cô ta được đưa đi gây nôn rửa đường ruột.
Ừm......
Bác sĩ nói nếu đến muộn hơn chút nữa, sợ rằng chiếc nhẫn không còn trong bụng nữa.
Mẹ Hoắc nghe thấy lời này sắc mặt liền trắng bệch.
Y tá hai tay cầm khay đựng nhẫn khi đi ra còn nhỏ giọng nói thầm: "Viên kim cương lớn như vậy mà nuốt sống...... vậy mà không bị nghẹn chết."
Khả năng tiềm tàng của con người quả nhiên là vô hạn.
Chứng cứ bày ra trước mặt, Lâm Tuyết Tình không thể chống chế được nữa, cô ta chỉ có thể khóc lóc xin lỗi mẹ Hoắc, nói cô ta bị ma quỷ ám.
Lại nói sở dĩ cô ta làm như vậy cũng là vì con cái.
Còn nói con trai cô ta còn nhỏ, không thể sống thiếu cô ta, cầu xin mẹ Hoắc xem phần tình cảm nhiều năm không cần báo cảnh sát.
Mẹ Hoắc nghĩ đến bọc cặn thức ăn còn dính trên viên kim cường liền cảm thấy ghê tởm buồn nôn, sau khi nghe Lâm Tuyết Tình nói càng thêm tức, chỉ thẳng vào mũi cô ta mắng: "Vì đứa con nuôi mà cô phủng trên đầu quả tim, cô không chỉ khắt khe với đứa con gái ruột mình sinh ra, thậm chí còn vì nó mà phạm tội! Vậy cô có từng nghĩ con trai bảo bối kia của cô căn bản không phải đứa trẻ từ viện phúc lợi gì đó, mà là đứa con của chồng cô với tiểu tam bên ngoài hay không?!"
Nói một tràng xong, Lâm Tuyết Tình sững sờ tại chỗ: "Không...... không có khả năng......"
Mẹ Hoắc cười lạnh một tiếng: "Không có khả năng? Cô thật sự không phát hiện hay là đang giả vờ không biết? Cô ngày ngày trông coi con trai bảo bối của cô, cô thật sự không phát hiện ra nó càng lớn càng giống chồng cô sao?"
Tựa như có một chậu nước lạnh dội thẳng lên đầu, Lâm Tuyết Tình cảm thấy toàn thân lạnh toát, cô ta lẩm bẩm lắc đầu: "Không...... không có khả năng......" Cô ta trừng mẹ Hoắc, kiên quyết biện giải: "Tôi....... bọn họ..... trước đó có rất nhiều người nói bọn họ trông......."
Cổ họng của Lâm Tuyết Tình giống như bị một bàn tay bóp chặt, những chi tiết liên quan đột nhiên xuất hiện ở trong đầu không thể chối bỏ, cô ta mở miệng nhưng không thốt ra được câu nào.
Lâm Tuyết Tình chịu đả kích, hai chân mềm nhũn trực tiếp xụi lơ trên đất.
Mẹ Hoắc lạnh lùng nhìn bộ dáng chật vật của cô ta.
Rốt cuộc vẫn nhân nhượng người chú đã mất không đi báo cảnh sát.
Nhưng chuyện Lâm Tuyết Tình trộm trang sức trị giá 200 vạn của bà, mẹ Hoắc không có ý định xử lý nhẹ nhàng, trước khi rời khỏi Hoắc trạch, ba Hoắc đã để quản gia kiểm kê lại số trang sức của mẹ Hoắc.
Đợi đến nửa đêm quản gia mới đem danh sách đã chỉnh sửa xong đưa đến bệnh viện.
Tổng cộng mất khoảng 12 chiếc vòng cổ, gần trăm cái nhẫn.
Xem xong danh sách mẹ Hoắc tức đến muốn cười ra tiếng.
Trước tiên không cần đề cập đến vòng cổ, chỉ tính trăm chiếc nhẫn kia, giá trị của chiếc rẻ nhất cũng đến 5 vạn, mẹ Hoắc nhiều nhất chỉ đeo được một hai lần, chất lượng còn rất tốt, thậm chí có chiếc còn là phiên bản giới hạn của mười mấy năm trước, tổng giá trị cộng lại thêm giá cả thị trường hiện nay ít nhất phải 500 vạn!
Kết quả Lâm Tuyết Tình đem đi bán với giá 200 vạn.
Kiến thức của cô ta quả nhiên vẫn nông cạn như trước.
"Tôi không đòi hỏi gì nhiều ở cô." Mẹ Hoắc lạnh giọng: "Cô trả số tiền đã bán trang sức của tôi cho tôi thì chuyện này sẽ kết thúc."
Lâm Tuyết Tình đã khóc xong rồi, lúc này tinh thần không tốt ngồi trên giường bệnh, đã không còn kiêu căng ngạo mạn như trước nữa.
Mẹ Hoắc nói cái gì, cô ta liền làm theo.
Lâm Tuyết Tình muốn chuyển số tiền lớn nhưng ngân hàng chỉ mở vào ban ngày, cho nên mới lăn lộn đến tận bây giờ.
"Vậy nhẫn của mẹ đâu?" Diệp Lạc Đao hỏi.
Hoắc Cảnh dừng một lát rồi nói: "Đem đi bán đấu giá rồi."
Đồng tử của Diệp Lạc Dao mở to.
【 Không phải chứ? Không phải chứ? Sẽ không trùng hợp như vậy đâu! 】
Hoắc Cảnh nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều, lấy một tấm thẻ ngân hàng ra nhẹ nhàng đặt lên bàn: "Nói đến thì chuyện này đều nhở em......"
Diệp Lạc Dao đang mê mẩn suy nghĩ,, nghe vậy mê mang chớp mắt: "A?"
【 Liên quan gì đến em? 】
【 Lẽ nào do cả đêm không ngủ nên đầu óc anh cả bị hỏng rồi không? 】
Hoắc Cảnh: "......"
Đủng rồi.
Diệp Lạc Dao không biết gì cả.
Nhưng mà cậu học được cái này từ ai?
Nói chuyện cũng có thể khiến người ta nghẹn chết!
"Cho em tiền tiêu vặt." Hoắc Cảnh ấn thái dương c ăng trướng, quyết định không nên tranh luận với Diệp Lạc Dao.
Diệp Lạc Dao kinh ngạc nói: "Tiền tiêu vặt tháng này không phải đã cho rồi sao?"
Hoắc Cảnh giả vờ lấy lại thẻ ngân hàng: "Không muốn?"
Diệp Lạc Dao nhanh tay nhanh mắt chộp lấy thẻ ngân hàng nhét vào túi quần, động tác lưu loát: "Cảm ơn anh cả!"
Hoắc Cảnh nhìn động tác dứt khoát gọn gàng của cậu, trong lòng buồn cười, nghĩ đến chuyện tối qua mẹ Hoắc đã nói với hắn, lại nói: "Đúng rồi, nghe mẹ nói em muốn vào giới giải trí?"
"Vâng!" Diệp Lạc Dao gật đầu.
【 Em muốn kiếm thật nhiều tiền! 】
Nghe thấy hoài bão chí lớn của cậu, trong mắt Hoắc Cảnh xẹt qua ý cười, nhưng cũng không để trong lòng.
Chỉ nói: "Anh sẽ cho người đi sắp xếp."
Nói xong Hoắc Cảnh liền đứng dậy, không có thời gian nghỉ ngơi mà đến công ty.
Trên thực tế, ngoại hình cùng điều kiện của Diệp Lạc Dao ưu việt, hơn nữa có Hoắc gia ở sau lưng chống đỡ, nếu muốn thăng tiến trong giới giải trí cũng không khó.
Nhưng Diệp Lạc Dao từ khi còn nhỏ chưa từng chịu khổ, thấy bản thân cậu không có dã tâm cho nên Hoắc Cảnh đối với cậu cũng không có bao nhiêu kỳ vọng.
Nhưng dù sao cũng là em trai mà tận mắt Hoắc Cảnh chứng kiến lớn lên, muốn vào giới giải trí khẳng định không thể bị bắt nạt được, vì thế vừa đến công ty Hoắc Cảnh liền gọi trợ lý vào, đơn giản đưa những việc Diệp Lạc Dao muốn vào giới giao cho trợ lý.
Động tác của trợ lý rất nhanh, trong vòng một tiếng liền đem một phần danh sách đưa cho Hoắc Cảnh.
Hoắc Cảnh nhận lấy xem qua, lông mày tức khắc nhăn lại: "Người đại diện chỉ có 3 năm kinh nghiệm làm việc?"
Trợ lý giải thích: "Đúng vậy, nhưng Đỗ Nham làm việc thận trọng, đầu óc linh hoạt, nếu để cậu ấy dẫn dắt tiểu thiếu gia, ngoại trừ phương diện tài nguyên sẽ có chút chịu thiệt......."
"Tại sao tài nguyên phải chịu thiệt thòi?" Hoắc Cảnh ngắt lời trợ lý.
Trợ lý sửng sốt: "Chẳng phải ngài nói tiểu thiếu gia muốn vào giới chơi thôi sao?"
Hoắc Cảnh: "Dạo chơi cũng không thể làm Lạc Dao chịu thiệt về tài nguyên, hạng mục năm nay của công ty con chúng ta chắc hẳn không thiếu, tại sao không thể cho nó?"
Trợ lý: "........"
Cái đó không phải là anh nói hay sao?!
Tôi hoàn toàn dựa theo yêu cầu của anh mà đi làm!
Có khi, trợ lý thật sự muốn báo cảnh sát!
10 phút sau, Hoắc Cảnh xem xong danh sách mà trợ lý giao lên.
Cũng trong vòng 10 phút này, những cái tên trong danh sách đều bị hắn gạch bỏ.
Sau khi trợ lý hiểu rõ cái gì gọi là "vào giới chơi cho vui", liền giao cho Hoắc Cảnh một danh sách đội quản lý mới.
Người đại diện đứng đầu là Lý Lị, có kinh nghiệm 10 hành nghề, là người đại diện vương bài của công ty giải trí thuộc tập đoàn Hoắc thị, trong bốn đỉnh lưu nổi tiếng nhất những năm gần đây có hai người là cô dẫn dắt.
Đội ngũ quan hệ công chúng và pháp lý còn lợi hại hơn, đội ngũ này của bọn họ chủ yếu chịu trách nhiệm về mọi vấn đề quan hệ công chúng và pháp lý của toàn bộ công ty con.
Ừm.
Trực tiếp xem như là một công ty.
Hoắc Cảnh xem danh sách xong, cuối cùng cũng hài lòng gật đầu, đưa danh