Ba Hoắc cùng quản gia lên lầu.
Toàn bộ phòng khách lầu một chợt lâm vào khoảng im lặng kéo dài, an tĩnh đến mức thậm chí Lâm Tuyết Tình cũng có thể nghe được trái tim đang đập loạn xạ của mình.
Giữa tháng 7, cái nóng lên đến đỉnh điểm.
Nhưng Hoắc trạch vẫn bật điều hòa suốt cả ngày, khí lạnh siêng năng chuyển vận mọi ngóc ngách trong biệt thự.
Dù vậy, Lâm Tuyết Tình vẫn toát mồ hôi đầy đầu.
Mồ hôi tựa như hạt đậu che kín toàn bộ khuôn mặt cô ta, ngay cả mái tóc mai giữa trán cũng ướt đẫm.
Mẹ Hoắc thấy vậy tỏ vẻ quan tâm: "Cô rất nóng à?"
Lâm Tuyết Tình có chút hoảng loạn ngẩng đầu, lập tức một giọt mồ hôi tựa hạt đậu lăn xuống mắt cô ta, nóng rát khiến hai mắt cô ta đỏ bừng.
Nhưng cô ta vẫn giả vờ bình tĩnh: "Không, không có...... Nhiệt độ phù hợp như vậy, sao em thấy nóng được? A ha ha ha ha ha......"
Mẹ Hoắc cười không nói.
Không có người phối hợp, tiếng cười gượng gạo chỉ kéo dài vài giây rồi dừng lại.
Phòng khách lại rơi vào yên tĩnh.
Trong khoảng thời gian dài chờ tuyên án giống như bị lăng trì khiến Lâm Tuyết Tình như ngồi trên đống lửa.
Diệp Lạc Dao quan sát từng biến hóa rất nhỏ trên khuôn mặt Lâm Tuyết Tình, không quên ở trong lòng bình phẩm:
【 Dì hai mồ hôi đầm đìa trông không giống diễn lắm. 】
Mẹ Hoắc liếc nhìn Lâm Tuyết Tình đang lén lút lau mồ hôi, thầm cười lạnh.
Lâm Tuyết Tình chính là tự làm tự chịu!
Mặc dù Trần gia suy tàn, tài sản thu hẹp nhưng may mắn công ty vẫn kinh doanh bình thường, doanh thu mỗi năm cũng khoảng 500 vạn, cộng thêm việc Lâm Tuyết Tình đến Hoắc gia mỗi tháng một chuyến, mẹ Hoắc thường xuyên trợ cấp cho cô ta, cô ta căn bản không thiếu tiền!
Nhưng Lâm Tuyết Tình vẫn không hài lòng, đánh chú ý lên trang sức của bà.
Tốt nhất hiện tại cô ta nên cầu nguyện chưa đem nhẫn cầu hôn của bà đi bán, bằng không ——
Không chỉ đuổi cô ta ra khỏi nhà đơn giản như vậy.
Thời gian trôi qua như một thế kỷ dài đằng đẵng, ba Hoắc và quản gia rốt cuộc cũng xuống lầu.
Diệp Lạc Dao lập tức xốc lên tinh thần, hai mắt sáng lấp lánh: 【 Tới rồi! 】
Trong tay ba Hoắc cầm một chiếc máy tính, đưa nó cho mẹ Hoắc, còn ở bên tai mẹ Hoắc nói thầm một câu: "Không có."
Cả nhà ngoại trừ mẹ Hoắc, chỉ có ba Hoắc biết mẹ Hoắc để chiếc nhẫn đó vào hộp trang sức nào.
Nói xong ba Hoắc liếc nhìn Diệp Lạc Dao.
Lần này Diệp Lạc Dao lại lập công rồi.
Mẹ Hoắc nghe vậy trong mắt đều có thể phun ra lửa, bà ấn mở băng ghi hình, chỉ xem vài giây ngắn ngủi liền đưa máy tính đặt thật mạnh trước mặt Lâm Tuyết Tình, ngữ khí lãnh đạm: "Giải thích chút đi."
Chuyện gì nên đến vẫn sẽ đến, quả nhiên vẫn bị phát hiện sao?
Lâm Tuyết Tình nhắm mắt, không biết vì sao, trong lòng hoảng loạn bất an trong một khoảnh khắc đột nhiên trở nên bình tĩnh, ngưỡng cổ có một loại thản nhiên lợn chết không sợ nước sôi.
Khi mở mắt, Lâm Tuyết Tình nhìn vào chiếc máy tính trước mặt, vừa nhìn cô ta ngay lập tức sửng sốt.
Video trên máy tính phát đi phát lại. Video không dài, chỉ ước chừng mười mấy giây, là hai đoạn video được ghép lại, nội dụng chủ yếu là quay lại cảnh Lâm Tuyết Tình lén lút đi vào phòng để quần áo của mẹ Hoắc, qua hồi lâu mới đi ra.
Xem đến đây, sợi dây trói chặt trong lòng Lâm Tuyết Tình bỗng dưng nới lỏng.
Cô ta nhìn chằm chằm video, xem lại hai lần, càng xem sắc mặt càng thả lỏng, dựa lưng ra sau, thậm chí còn đổi sang tư thế thoải mái hơn.
"Chị họ muốn em giải thích cái gì?" Lâm Tuyết Tình dưa tay lau mồ hôi giữa trán, giọng điệu thả lỏng, khóe môi còn mang theo ý cười nhạt.
Tốc độ đổi sắc mặt của cô ta quá nhanh, mẹ Hoắc có chút kinh ngạc.
Bà đã đưa video giám sát ra rồi, phản ứng này của Lâm Tuyết Tình là sao?
Diệp Lạc Dao mở to hai mắt:
【 Dì hai định không thừa nhận sao? 】
Nhìn vào video giám sát vẫn đang phát lại trên máy tính bảng, Diệp Lạc Dao liền hiểu.
【 Chỉ quay được hình ảnh dì hai bước vào phòng thay đồ chứ không quay được bên trong, cho nên dì hai cảm thấy không đủ chứng cứ nên không sợ? 】
Sắc mặt mẹ Hoắc khó coi.
Ba Hoắc cau mày.
Diệp Lạc Dao lại nói đúng rồi.
Lâm Tuyết Tình thật sự nghĩ như vậy.
Sở dĩ cô ta dám trộm trang sức của mẹ Hoắc là vì nhìn thấy ngoài phòng thay đồ của mẹ Hoắc chỉ có một camera giám sát.
Ban nãy bất chợt bị bắt được cái đuôi, vì cô ta quá hoảng loạn đến mức ném chuyện quan trọng như vậy ra sau đầu, bây giờ lý trí phục hồi, Lâm Tuyết Tình cũng chậm rãi lấy lại tự tin.
Video quay được hình ảnh cô ta bước vào phòng thay đồ, nhưng vậy thì sao?
Mỗi lần cô ta vào phòng thay đồ của mẹ Hoắc đều cực kỳ cẩn thận, camera giám sát ngoại trừ có thể ghi lại được hình ảnh cô ta đi vào chứ không thể quay được những chuyện khác!
Không quay lại được thì không có chứng cứ, không có chứng cứ mà nói cô ta trộm đồ, thì chính là vu khống!
Lâm Tuyết Tình hoàn toàn thả lỏng, nghĩ đến số trang sức châu báu rực rỡ muôn màu trong phòng thay đồ của mẹ Hoắc, cô ta chỉ hận mình ban nãy lấy quá ít, đè nén sự ghen tị trong lòng xuống, cô ta nở nụ cười nhạt: "Vừa rồi không phải em chỉ vào dạo một chút thôi sao, chị họ, chị phản ứng như vậy có phải có chút hơi quá rồi không?"
Nói xong cô ta lại liếc nhìn ba Hoắc bộc bạch.
Mẹ Hoắc cũng tốt số, khi còn trẻ ba Hoắc thiên sinh tuấn lãng, hiện tại tuy lớn tuổi nhưng không hề có cảm giác dầu mỡ của người đàn ông trung niên, không giống người đàn ông bụng to kia nhà cô ta, mỗi lần cô ta nhìn thấy đều buồn nôn.
Trong mắt Lâm Tuyết Tình nhanh chóng hiện lên một tia bất mãn, treo trên mặt một nụ cười tự cho là ôn nhu, hơi vén mái tóc ra sau vai, giận dỗi nói: "Anh rể, anh nhìn chị em kìa, em bất quá chỉ đến phòng thay quần áo của chị ấy dạo chơi một lát, chị họ liền tức giận, còn khoa trương đi kiểm tra camera giám sát, có phải có chút quá đáng rồi hay không?"
Diệp Lạc Dao kinh ngạc đến hai mắt đều trợn to:
【 Dì hai...... đang liếc mắt đưa tình với ba Hoắc? 】
Ba Hoắc mí mắt giật giật, không chờ mẹ Hoắc mở miệng đã nghiêm giọng nói: "Cô ăn nói hẳn hoi!"
Lời quát mắng nghiêm nghị khiến Lâm Tuyết Tình giật mình, cô ta lập tức tỏ vẻ ủy khuất: "Anh rể, anh hung dữ như vậy làm gì......"
Diệp Lạc Dao cảm giác da gà da vịt trên người mình đều rơi đầy đất rồi, không nhịn được xoa xoa tay.
【 Không, dì hai...... bị quỷ ám lên người rồi? 】
【 Sao đột nhiên lại nói chuyện buồn nôn như vậy chứ? 】
Nếu có thể nhấn like được, ba Hoắc nhất định sẽ tặng cho Diệp Lạc Dao một nút like thật lớn!
Mẹ Hoắc cũng tức cười, chuyện trộm trang sức này còn chưa xong, Lâm Tuyết Tình còn có tâm tình liếc mắt đưa tình với chồng bà, thật sự cho rằng bà mắt mù không nhìn thấy sao?
Mẹ Hoắc trầm mặt: "Lâm Tuyết Tình! Tôi chỉ hỏi cô một câu, cô thật sự không lấy nhẫn đính hôn của tôi?"
Biểu cảm của Lâm Tuyết Tình hơi thay đổi khi nghe thấy bốn chữ "nhẫn đính hôn".
Chiếc nhẫn cô ta chỉ tiện tay lấy đi kia là nhẫn đính hôn của mẹ Hoắc?
Chẳng trách bà phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Lâm Tuyết Tình chỉ luống cuống một lát rồi nhanh chóng trấn tĩnh lại, bình tĩnh đáp: "Không có."
Nói xong cô ta tỏ ra thất vọng lại ủy khuất: "Em chỉ hâm mộ chị họ có nhiều châu báu và trang sức quý gia thôi, cho nên mới muốn vào phòng thay đồ xem một chút, nhẫn cưới của chị trông thế nào em cũng không biết thì em trộm nhẫn cưới của chị làm gì?"
Dừng lại một lát, cô ta nói tiếp: "Hơn nữa, chị họ, chị nhiều trang sức như vậy, nói không chừng chị đeo lần nào đó rồi tháo ra tiện tay ném chỗ nào đó, chuyện này cũng có thể trách em sao?"
Lâm Tuyết Tình và mẹ Hoắc từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, đương nhiên biết mẹ Hoắc có thói quen