Tốc độ mạng của phòng trực tiếp kết nối với tín hiệu vệ tinh đặc biệt mượt mà, hình ảnh không hề có chút lag nào.
Ngay khi Tô Thụy đang sụp đổ hét lớn, âm thanh ngoài cứng ngắc vẫn đang tiếp tục vang lên, cậu ta nghe thấy giọng nói của mình tiếp tục phát ra --
"Tôi đã đưa ra yêu cầu muốn tiền, sau khi lấy được tiền tôi sẽ không dây dưa với Hoắc Yến......."
Nỗi sợ hãi dần dần bị lãng quên lại ập đến lần nữa, Tô Thụy biểu tình hoảng hốt: "Đừng phát nữa...... đừng phát nữa......"
Cậu ta sụp đổ đưa tay che mặt, thậm chí không dám xem bình luận trên iPad: "Hoắc Yến, anh có thể đừng phát ghi âm nữa được không!"
Cậu ra rõ ràng đã dặn Đoạn Hạo Nghiêm.
Đoạn Hạo Nghiêm chẳng phải đã đáp ứng với cậu ta không nhắc đến chuyện này sao?
Tại sao Hoắc Yến đột nhiên muốn bật ghi âm?
Tô Thụy khó lắm mới tìm được người nguyện ý tiếp nhận cậu ta, hiện tại mọi chuyện đều đang dần dần chuyển biến tốt, tại sao Đoạn Hạo Nghiêm không giữ được bình tĩnh mà đi tìm Diệp Lạc Dao gây rắc rối?
Sự sụp đổ tinh thần xông đến trong nháy mắt, ngay cả lúc này Tô Thụy cũng đã quên mất vốn dĩ chính là cậu ta đã bày mưu tính kế để Đoạn Hạo Nghiêm tìm đến Diệp Lạc Dao gây sự.
Chỉ là Tô Thụy không nghĩ tới, vòng đi vòng lại cuối cùng lại vòng về trúng mình.
Âm thanh trong phòng trực tiếp vẫn tiếp tục, Tô Thụy không thể nghe tiếp được nữa, dùng sức ném chiếc máy tỉnh ra ngoài, nhưng không biết có phải do chất lượng của máy tính của tốt hay không, âm thanh vẫn tiếp tục phát ra.
Cậu ta nghe thấy mẹ Hoắc hỏi: "Nói như vậy, chỉ cần đưa tiền cho cậu, sau ngày hôm nay cậu sẽ không xuất hiện trước mặt chúng tôi nữa?"
Bản thân không chút do dự đáp lại: "Đương nhiên, nhưng vẫn phiền người ghi rõ món quà tự nguyện......"
"Im đi! Đừng nói nữa! Đừng nói nữa!"
Tô Thụy hai mắt đỏ ngầu, cậu ta bước nhanh tới nhặt chiếc máy tính bảng lên, lần nữa dùng lực đập mạnh xuống sàn nhà.
Nhặt lên, ném xuống, lặp đi lặp lại vài lần, cho đến khi màn hình của chiếc máy tính bảng vỡ nát, rốt cuộc không phát ra âm thanh nào nữa. Tô Thụy lúc này mới cảm thấy vui sướng, ngồi quỳ trên mặt đất lộ ra một nụ cười nhẹ tự lừa dối mình.
Tuy nhiên phòng trực tiếp không thể kết thúc chỉ dựa vào việc Tô Thụy đập vỡ máy tính bảng.
Trường quay.
Thảo nguyên vào ban đêm vốn đã yên tĩnh, giờ phút này, ngay cả nhân viên khe khẽ thì thầm trước đó cũng nín thở tập trung, không dám thở mạnh chỉ sợ mình bỏ lỡ một chút tin tức quan trọng.
Hoắc Yến cũng rất chu đáo, lo các khách mời có mặt không nghe rõ nên đặc biệt bật âm lượng điện thoại lên mức tối đa.
Vì để cư dân mạng trong phòng trực tiếp cũng có thể nghe rõ, hắn thậm chí còn tháo tai nghe thu âm của mình xuống để sát vào loa ngoài của điện thoại.
Cuộc đối thoại rõ ràng giữa mẹ Hoắc và Tô Thụy từng câu từng chữ truyền ra, cho đến khi mọi người nghe những lời nói đầy thất vọng uất ức của Hoắc Yến --
"500 vạn? Em ở bên tôi chỉ vì 500 vạn? Tình cảm tôi dành cho em chỉ đáng giá từng ấy tiền như vậy thôi sao?!"
Cho đến hôm nay, Diệp Lạc Dao nghe được những lời này vẫn không nhịn được bật cười, dùng âm lượng rất nhỏ nhưng thật ra các khách mời có mặt đều có thể nghe thấy nói với Tần Diệu: "Này, vốn dĩ ban đầu mẹ Hoắc chuẩn bị 10 triệu, nhưng không ngờ Tô Thụy lại tự nói chỉ muốn 500 vạn."
Tần Diệu bật cười.
Vậy quả thật là ếch ngồi đáy giếng.
Các khách mời sôi nổi quay đầu nhìn Đoạn Hạo Nghiêm.
Đoạn Hạo Nghiêm lắc đầu, lẩm bẩm nói: "Không có khả năng......"
Diệp Lạc Dao không giải thích, chỉ cười nói: "Không sao đâu Đoạn ca, anh nghe tiếp là được."
【 Dù sao thì cuộc đối thoại phía sau sẽ càng bùng nổ hơn, đến khi đó nếu anh vẫn không tin, vậy tôi cũng chẳng thể làm được gì. 】
Khóe miệng Hoắc Yến chậm rãi cong lên.
Đúng, hiện tại căn bản không cần thiết phải nói nhiều lời vô nghĩa với Đoạn Hạo Nghiêm.
Một khi chứng cứ được đưa ra, cũng không cần bọn họ phải giải thích bất cứ điều gì.
Đoạn Hạo Nghiêm lúc này nào còn có tâm tình nghe tiếp?
Gã rất quen thuộc với giọng nói và giọng điệu của Tô Thụy, ngay khi nghe câu đầu tiên Tô Thụy nói, Đoạn Hạo Nghiêm đã chắc chắn đây chính là giọng nói của Tô Thụy chứ không phải tạo thành từ công nghệ AI gì đó, cũng chính vì như vậy gã mới có chút không thể chấp nhận được, càng nghe gã càng muốn chạy trốn.
Thậm chí Đoạn Hạo Nghiêm còn ở trong lòng liên tục nói với chính mình, đoạn ghi âm này do Hoắc Yến chuẩn bị để bào chữa cho mình.
Hoắc Yến dám vứt bỏ Tô Thụy, còn dám nhắc tới chuyện này ở trước mặt nhiều khách mời và khán giả như vậy, cũng có nghĩa hắn đã chuẩn bị sẵn mà tới!
Dần dà, Đoạn Hạo Nghiêm đã thuyết phục được mình.
Sau đó, gã nghe thấy Diệp Lạc Dao đột nhiên xen vào một câu: "Đúng rồi, đoạn ghi âm này em nhớ mẹ Hoắc đã đi làm xác nhận bảo toàn chứng cứ rồi phải không nhỉ?"
Hoắc Yến gật đầu.
Đồng tử Đoạn Hạo Nghiêm chợt co rút, trái tim giống như bị móng tay sắc bén bóp chặt, đau đến mức gã gần như không thở được.
Xác nhận bảo toàn chứng cứ, là một loại phương thức bảo lưu chứng cứ, tất cả chứng cứ được bảo lưu lại đều có hiệu quả pháp lý.
Cũng có nghĩa, đoạn ghi âm này đã thông qua thẩm định của cơ quan tư pháp, tuyệt đối không thể làm giả.
Trước khi Diệp Lạc Dao nói câu này, Đoạn Hạo Nghiêm còn có thể tựa lừa mình đối người, nói rằng đoạn ghi âm này chỉ là một cách để Hoắc Yến rửa oan cho mình.
Nhưng hiện tại Đoạn Hạo Nghiêm không thể không đối mặt với sự thật --
Đoạn Hạo Nghiêm rất muốn bịt tai lại không muốn nghe nữa, nhưng âm thanh từ loa điện thoại của Hoắc Yến quá lớn, khung cảnh lại quá yên tĩnh, cho dù gã bịt tai lại, giọng nói của Tô Thụy vẫn vang vọng khắp thảo nguyên trống trải.
Mỗi câu mỗi từ trong cuộc đối thoại của bọn họ, Đoạn Hạo Nghiêm đều có thể nghe hiểu, nhưng hàm nghĩa trong đó gã lại không dám suy nghĩ sâu hơn.
Bởi vì Đoạn Hạo Nghiêm biết, một khi mình suy nghĩ sâu hơn, gã và Tô Thụy sẽ không quay lại được nữa.
Cho đến khi Đoạn Hạo Nghiêm nghe mẹ Hoắc nói Tô Thụy chọc nước ối.
Tiếp theo chính là một khoảng trầm lặng kéo dài.
Thời gian dài đến mức Đoạn Hạo Nghiêm còn cho rằng ghi âm đã kết thúc, đột nhiên lại nghe thấy giọng nói tủi thân của Tô Thụy từ trong điện thoại truyền ra --
"Anh Yến, anh cư nhiên nghi ngờ em?"
Hóng chuyện nghe đến đây, Tống Triết Hàm không nhịn được, thậm chí ném luôn nhân thiết của mình ra sau đầu, trực tiếp bật cười: "Không phải chỉ làm xét nghiệm DNA thôi sao? Sao lại nói đến tin hay không tin vậy? Tôi còn thấy khó giải thích hơn cả mẹ cậu."
Lê Tư Viễn tiếp lời: "Đã mở miệng đòi 500 vạn rồi, yêu cầu cậu ta làm xét nghiệm quan hệ huyết thống lại còn tủi thân?" Nói rồi lắc đầu, liếc nhìn Hoắc Yến: "Cũng do cả nhà anh tốt tính, nếu đổi là tôi ---."
Lê Tư Viễn không nói hết câu, nhưng hàm ý không cần nói cũng hiểu.
Diệp Lạc Dao trực tiếp cười ra tiếng.
【 Hai người các anh biết nói thì nói nhiều chút! Tôi thích nghe! 】
Một tia huyết sắc cuối cùng trên mặt Đoạn Hạo Nghiêm biết mất, sắc mặt gã trắng bệch, ánh mắt đờ đẫn ngơ ngác nhìn chằm chằm điện thoại trong tay Hoắc Yến.
Trong nháy mắt, gã rõ ràng nghe thấy tiếng đồ vật bị ném mạnh xuống đất, cuối cùng vỡ vụn.
Đầu óc trống rỗng trong khoảng thời gian thật dài, chỉ có thể nghe thấy tiếng tí tách từ ngọn lửa trong vỉ nướng trước mặt.
Tại sao Tô Thụy không làm xét nghiệm DNA?
Chỉ cần em ấy làm, Hoắc gia sẽ cho em ấy 500 vạn......
Vẻ mặt Đoạn Hạo Nghiêm gần như tuyệt vọng.
Cuộc đối thoại cuối cùng kết thúc bằng sự im lặng kéo dài của Tô Thụy.
Hoắc Yến cất điện thoại, ngước mắt nhìn Đoạn Hạo Nghiêm đã sớm mất đi sức lực trước mặt, từng câu từng chữ hỏi: "Hiện tại tin rồi chứ? Bản thân Tô Thụy cũng không dám thừa nhận đứa bé là của tôi."
Môi Đoạn Hạo Nghiêm mấp máy, ánh mắt có chút trống rỗng, mất nửa ngày mới nghe được giọng nói yếu ớt của gã: "Tôi....... Tôi gọi điện cho Tô Thụy....."
【 Còn muốn gọi điện cho Tô Thụy à! 】
Diệp Lạc Dao rất là bất lực thở dài:
【 Quả nhiên, Đoạn Hạo Nghiêm là một tên luyến ái não còn nặng hơn cả anh hai mình. Nhưng cho dù anh muốn gọi điện thì lúc này gọi cũng không được. Bằng không anh cảm thấy tại sao đến bây giờ Tô Thụy vẫn chưa gọi điện cho anh? 】
Trong mắt Hoắc Yến xẹt qua ý cười, sau đó hỏi thẳng: "Anh gọi điện cho cậu ta là muốn hỏi điều gì? Chẳng lẽ hy vọng ba chúng ta đối chấp?"
Đoạn Hạo Nghiêm khàn giọng: "Tôi chỉ muốn nghe chính miệng Tô Thụy giải thích với tôi....."
Tống Triết Hàm không kiềm chế được hóng chuyện, ngắt lời Đoạn Hạo Nghiêm: "Tôi chỉ hỏi anh một câu, Tô Thụy có từng tìm anh xin tiền không?"
【 Không hổ là anh nha Câu Sử! Câu hỏi này đâm thẳng vào linh hồn! 】
Diệp Lạc Dao hưng phấn nhìn Đoạn Hạo Nghiêm.
Quả nhiên, chỉ thấy cả người Đoạn Hạo Nghiêm bỗng run lên, giây tiếp theo, tay gã run rẩy, điện thoại rơi thẳng xuống nền cỏ.
Tống Triết Hàm lập tức hiểu rõ, lộ ra một nụ cười sâu xa.
Diệp Lạc Dao liên tục cảm khái:
【 Nhìn phản ứng này của Đoạn Hạo Nghiêm, chẳng lẽ đưa không ít? 】
Hoắc Yến im lặng thở dài.
Nhìn bộ dáng này chắc là vậy rồi.
Thậm chí có thể còn đưa nhiều hơn cả mình?
Hoắc Yến không nhịn được cười tủm tỉm.
Đầu óc Đoạn Hạo Nghiêm lúc này rất hỗn loạn, ban đêm trên thảo nguyên rõ ràng rất mát mẻ nhưng trán gã lại đầy mồ hôi, gã không khỏi bắt đầu nhớ lại từng thời gian liên quan của mình và Tô Thụy.
Hai năm trước, sau khi hợp tác cùng Tô Thụy lần đầu tiên, Đoạn Hạo Nghiêm đã thích Tô Thụy.
Nhưng lúc đó Tô Thụy đã có bạn trai, cho nên Đoạn Hạo Nghiêm không quấy rầy Tô Thụy quá nhiều, chỉ là lặng lẽ chú ý trạng thái của Tô Thụy.
Nhưng cho dù như vậy hai người cũng không thật sự cắt đứt liên lạc, Đoạn Hạo Nghiêm thỉnh thoảng sẽ gửi một số tin nhắn chúc phúc, Tô Thụy luôn trả lời trong vài giây, sau đó hai người có thể một câu được một câu không nói chuyện với nhau, sau hai năm, bọn họ cũng xem như trở thành bạn bè.
Vốn dĩ Đoạn Hạo Nghiêm đã sẵn sàng từ bỏ đoạn tình cảm này, nhưng không ngờ hơn nửa tháng trước, vào một đêm Tô Thụy đột nhiên khóc lóc gọi điện cho gã.
Đầu dây bên kia, Tô Thụy nói cho Đoạn Hạo Nghiêm những gì mà cậu ta đã trải qua, nói mình bị Hoắc Yến vứt bỏ, bị công ty vứt bỏ, hiện tại đã không còn lối thoát.
Đoạn Hạo Nghiêm nghe xong cơn tức giận trực tiếp tăng vọt, thậm chí lúc đó còn muốn giúp Tô Thụy vạch mặt tên tra nam Hoắc Yến.
Là Tô Thụy ngăn cản gã, Tô Thụy nói trong lòng cậu ta vẫn còn Hoắc Yến, không muốn tranh cãi với Hoắc Yến.
Đoạn Hạo Nghiêm lại đưa ra yêu cầu Tô Thụy đi phá thai, nhưng Tô Thụy vẫn từ chối.
Cho đến khi mình đề nghị để Tô Thụy sống trong nhà mình, mình sẽ thay cậu ta bồi thường vi phạm hợp đồng giúp cậu ta......
Thậm chí hôm nay trước khi xuất phát đi ghi hình, Đoạn Hạo Nghiêm còn chuyển cho Tô Thụy một khoản tiền lớn.
Kết hợp toàn bộ những manh mối này lại với nhau, sự thật ở ngay trước mặt gã, Đoạn Hạo Nghiêm dù không tin cũng phải tin.
Đoạn Hạo Nghiêm bỗng nhiên cảm thấy trước mặt tối đen.
"Này, cậu không sao chứ?" Chu Tử Kiện vội vàng đưa tay ra đỡ.
Lê Tư Viễn: "Xem ra đã chịu k1ch thích quá lớn......"
Nói xong hắn như muốn xác nhận nhìn Tống Triết Hàm: "Cậu nói xem?"
Tống Triết Hàm lúc này giống như đột nhiên nhớ tới nhân thiết của mình, hắn vội vàng lộ ra biểu cảm lo lắng, đứng dậy đi tới chỗ Đoạn Hạo Nghiêm: "Đoạn ca, nén bi thương!"
Diệp Lạc Dao: "?"
【 Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha --- Không, Tống Triết Hàm, có ai an ủi người khác như anh không?! 】
Tần Diệu cũng không nhịn được cười, trên mặt tràn ngập ý cười.
Lê Tư Viễn vốn dĩ đã bất mãn với việc Tống Triết Hàm lại bắt đầu giả vờ, nghe thấy câu này hắn cũng không khống chế được bật cười.
Đáng tiếc.
Niềm vui nỗi đau của con người không tương thông.
Khi các khách mời đều đang cười vui vẻ, chỉ có Đoạn Hạo Nghiêm hồn bay phách lạc tự mình thu mình, cầm điện thoại của mình lên nhìn chằm chằm tín hiệu chỉ có một vạch đến xuất thần.
Lúc này gã đã không còn ngạo mạn như giữa trưa nữa, gã ủ rũ gục đầu, thật lâu sau mới mở miệng hỏi Hoắc Yến: "Tô Thụy...... em ấy......" Nói rồi Đoạn Hạo Nghiêm bỗng nghẹn ngào: "Đứa bé, cậu biết là của ai không?"
【 Còn hỏi đứa bé? Xem ra, anh thật sự muốn làm cha dượng cho người ta. 】
Hoắc Yến nhìn bộ dáng hồn bay phách lạc của Đoạn Hạo Nghiêm, không biết sao lại liên tưởng đến mình lúc trước, hắn đang muốn mở miệng an ủi mấy câu liền nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Diệp Lạc Dao truyền tới --
【 Ha ha ha ha ha ha, nhưng mà bộ dạng chịu đả kích này của Đoạn Hạo Nghiêm giống y như anh hai mình lúc trước! 】
Hoắc Yến: "......."
Hoắc Yến chỉ cảm thấy răng chua xót, không nói ra lời an ủi, chỉ để lại một câu nhàn nhạt: "Ai mà biết? Dù sao chắc chắn không phải là của tôi, càng không phải là của anh, cậu ta mang thai gần năm tháng rồi, tôi mới ở bên cậu ta hai tháng thôi."
Đoạn Hạo Nghiêm không chịu nổi nữa, gã từng đi bệnh viện kiểm tra với Tô Thụy, đứa bé xác thật gần được năm tháng rồi.
Gã hoàn toàn mất kiểm soát cảm xúc: "Ra vậy....... hức....."
Diệp Lạc Dao lập tức trợn to mắt:
【 Không phải chứ, không phải chứ, Đoạn Hạo Nghiêm thật sự tức đến bật khóc rồi à? 】
Diệp Lạc Dao vội vàng hóng chuyện đứng dậy đi về phía Đoạn Hạo Nghiêm.
Các khách mời cũng sôi nổi vây tới.
"Cũ chưa đi, mới không đến." Văn Tương Nguyệt an ủi.
Chu Tử Kiện nói: "Nhìn rõ bộ mặt thật của cậu ta sớm chút cũng tốt."
Lưu Nghiên: "Ừm ừm! Thông suốt chút!"
Lục Bác nghĩ: "Nếu như Đoạn ca anh không phiền, em có thể giới thiệu người cho anh."
Diệp Lạc Dao tức khắc quay đầu nhìn Lạc Bác.
【 Thằng nhóc này, chẳng lẽ anh cho rằng tôi không nhìn ra anh đang nghĩ gì à? Chắc là anh muốn giới thiệu mình cho Đoạn Hạo Nghiêm đúng không?! 】
Lê Tư Viễn nghe Lục Bác nói cũng cảm thấy không nói nên lời, nói thẳng: "Cho dù muốn tìm, sau này cũng phải tìm một người tốt chút, người như Lục Bác chắc chắn không được."
Sắc mặt Lục Bác lập tức trở nên rất đặc sắc: "Lê Tư Viễn, cậu có ý gì?"
"Không có ý gì?" Lê Tư Viễn vẻ mặt vô tội: "Tôi thấy cậu không đủ hợp cho nên lấy cậu làm ví dụ."
Lục Bác: "......."
Lục Bác tức chết!
Hắn không hợp cái gì!
Nhưng Lục Bác hiện tại vẫn chưa công khai hình tượng của mình, hắn chỉ có thể nghiến răng giải thích: "Tôi